Chương 1175: Không phải tôi bắn - cô ấy chết rồi (1)
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 555 chữ
- 2022-02-08 03:07:21
Nhiếp Nhiên bắn một phát về hướng viên đạn vừa bay tới, sau đó ở nơi tối tăm nào đó trên tầng hai phát ra một tiếng rên rỉ.
Chỉ nhìn theo quỹ tích và phương hướng của đường đạn mà có thể nhanh chóng phán đoán ra được vị trí của đối phương, điều này khiến Thiên Dạ giật mình.
Người này không phải được tuyển chọn từ trại tân binh sao? Tại sao một tân binh mới vào đội dự bị hơn nửa năm mà đã có thể luyện được kỹ thuật bắn súng quen tay như thế?
Kẻ kia bị thương rồi, ở hướng mười giờ, nhanh đi giải quyết hắn đi.
Nhiếp Nhiên ra lệnh cho hai tên đàn em ở bên cạnh Cát Nghĩa.
Bọn chúng bị giọng ra lệnh cùng ánh mắt sắc lẹm của cô dọa sợ, quên mất mình là đàn em của Cát Nghĩa mà liên tiếp đáp:
Vâng.
Tiếp đó bọn chúng xông đến chỗ cầu thang ở cửa sau, chạy lên tầng hai.
Còn người của Phú gia, bởi vì ông chủ của mình đang bị bắt làm con tin nên không dám có bất kì động tác gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên kia bắn chết tay bắn tỉa đang ẩn nấp ở trên tầng.
Hai phe cứ giằng co một lúc đến chỗ cửa sau, ngay tại lúc Cát Nghĩa được hộ tống đưa ra ngoài, chỗ cửa sau đột nhiên vang lên mấy tiếng súng.
Pång! Pång! Pång! Cát Nghĩa được Thiên Dạ che chở nên kịp thời trốn tránh được, ba viên đạn bắn hết vào cửa sắt rồi tóe lửa.
Đàn em của Cát Nghĩa hạ thấp giọng, nói:
Cát gia, cửa sau cũng bị bao vây rồi, chúng ta không ra ngoài được!
Phú gia hừ lạnh,
Cát Nghĩa, tao khuyên mày tốt nhất bây giờ nên thả tao ra, nếu không cứ giằng co thể này chẳng có lợi gì cho đôi bên đâu, chỉ dẫn đám cảnh sát tới thôi!
Giằng co? Tao có mày là bùa bảo hộ ở bên cạnh rồi mà còn phải giằng co với người của mày nữa à!
Cát Nghĩa cười lạnh rồi kéo thẳng Phú gia sang chỗ mình, lôi ông ta theo đến cửa sau.
Nhiếp Nhiên vốn không muốn thả tay ra, dù sao để thẻ bạc này ở trong tay mình sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng ngay tại lúc cô muốn nắm chặt lấy Phụ gia thì bỗng nghe được ở sau lưng vang lên tiếng nói nhỏ của Nghiêm Hoài Vũ:
Mã Tường, cậu không sao chứ?
Đúng rồi, Mã Tường! Sao cô lại quên mất thằng nhóc này nhỉ!
Nhiếp Nhiên quan sát tình hình xung quanh rồi thuận thể thả Phủ gia ra.
Lúc này sắc mặt của Mã Tường tái nhợt, nhưng có thể nhìn ra được anh ta đang cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng mình, anh ta cắn răng, kiên trì nói:
Tôi không sao.
Cát Nghĩa túm Phụ gia chắn ở trước người mình rồi đi ra ngoài, những người ở đằng sau cửa nhìn thấy có bóng người xuất hiện, đang định bóp cò thì không ngờ người xuất hiện lại là ông chủ của mình.
Phú gia?
Ngay lập tức, toàn bộ những người ở cổng hạ nòng súng xuống.