Chương 1444: Kết bạn đồng hành ư? không có hứng thú!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 581 chữ
- 2022-02-09 03:13:44
Nhưng trọng điểm là cô ta đã đá trúng chỗ yếu ớt nhất trên người một người đàn ông...
Dù anh ta có là bộ đội đặc công thì cũng không chịu nổi!
Coi như cô lợi hại!
Tôn Hạo khom người, hai chân chụm lại, nghiến răng nói từng từ từng chữ với Diệp Tuệ Văn đứng bên cạnh.
Ai bảo anh đứng ở cửa không lên tiếng, cứ lén lén lút lút làm gì.
Không phải là do tôi thấy trong động không có chút âm thanh nào nên mới thấy kỳ quái hay sao?
Tôn Hạo cố gắng muốn đứng thẳng dậy, nhưng mặt anh ta vẫn rất nhăn nhó.
Giờ đã tìm hiểu xong, anh có thể đi rồi.
Nhiếp Nhiên lấy cá và thỏ đã nướng chín trên kệ bếp xuống, đặt ở chỗ cách xa đống lửa rồi hạ lệnh đuổi khách.
Tôn Hạo vừa nghe cô nói vậy liền không quản đau đớn trên người nữa, tiến đến ngồi gần bên con thỏ, mặt dây cười nói:
Đừng mà, khó lắm mới có cơ hội gặp nhau thế này, cung kính mời không bằng vô tình gặp mặt mà...
Vừa nói, anh ta đã vươn tay ra hướng về phía đùi thỏ.
Thấy vậy, Diệp Tuệ Văn lập tức vọt tới đập tay anh ta xuống, bảo vệ con thỏ vừa nướng xong rồi hung tợn nói:
Anh nghĩ hay nhỉ? Đây là con thỏ mà tôi bắt mãi mới được, anh đứng bên cạnh đợi cho tôi.
Tôn Hạo bị đánh đau liền ôm tay, giả vờ đáng thương nói,
Tôi nói này, đã một ngày một đêm tôi không có gì ăn, giờ lại bị cô đánh liền hai cái, đau đến nỗi đứng cũng không nổi nữa rồi.
Bà chị tốt của tôi ơi, xin bà chị thương xót cho tôi với, chỉ cần cho tôi một miếng thôi, cùng lãm thì ngày mai tôi sẽ đi bắt cho về đền cho bà chị.
Thôi đi, anh nghĩ tôi sẽ tin lời của kẻ một ngày một đêm chưa bắt được cái khỉ gì sao?
Không phải tôi không bắt được gì, mà là vì tôi bị sập bẫy, phải đợi một ngày một đêm, lúc nãy mới được Uống Tư Minh cứu ra.
Diệp Tuệ Văn nghe thấy Tôn Hạo nói mình bị sập bẫy thì giống như tìm được người cùng cảnh ngộ,
Anh cũng bị sập bẫy?
Cũng ư?
Lỗ tai Tôn Hạo dựng thẳng lên, nhíu mày nói,
Thì ra cô với tôi đều như nhau sao? Mọi người đều là chiến hữu đồng bệnh tương lân cả, cho tôi ăn đi.
Vừa nói, anh ta vừa vươn tay túm lấy một cái đùi thỏ.
Diệp Tuệ Văn lập tức tránh anh ta, chỉ về phía Nhiếp Nhiên ở đối diện,
Sao anh không đòi ở chỗ Nhiếp Nhiên ấy?
Tôn Hạo tiến đến bên cạnh Diệp Tuệ Vãn, thấp giọng nói,
Tôi vẫn còn muốn sống, chưa muốn đi đường chết.
Trong đội dự bị, không một ai không biết tới sự khủng bố của Nhiếp Nhiên.
Đánh Trần Duyệt tới mức mặt mũi hoàn toàn thay đổi, buộc phải rút khỏi đội dự bị, dẫn theo mấy người lớp 6 tay không gỡ mìn, tiêu diệt hơn trăm tên cướp biển; sau đó khi ở Quân khu 2, lại còn dám một mình đột nhập vào hang ổ cướp biển.
Trước sự quyết đoán đó, ai mà dám cướp đồ ăn của cô chứ!