Chương 1451: Đường cùng? gặp phải cạm bẫy!


Diệp Tuệ Văn, cô cũng đi cùng đi, cùng lắm tới lúc đó tôi sẽ chăm sóc cô một chút, đồng ý chứ?

Đương nhiên là tôi cũng sẽ đi rồi, nhưng mà nguyên nhân là vì tôi không có thời gian dư dả để lựa chọn đường khác.

Hơn nữa, tôi không cần anh chăm sóc!
Diệp Tuệ Văn trừng mắt nhìn Tôn Hạo, nối gót theo sau.

Tôn Hạo bĩu môi, âm thầm lẩm bẩm một câu,
Đúng là có lòng tốt mà lại bị coi như lòng lang dạ sói, đúng thật là không thể nào yêu thương nổi.
Ba người bọn họ lại xác định lộ tuyến tiếp theo một lần nữa.

Bởi vì là đường nhỏ nên lần định hướng này bọn họ càng thêm thận trọng để phòng ngừa bất kì chuyện ngoài ý muốn hay hiểm nguy gì đó.

Tốn thêm một khoảng thời gian, sau khi xác định được con đường tiếp theo ra sao thì bọn họ mới tiếp tục xuất phát.

Lần này, trên gương mặt của cả ba người đều là về nghiêm túc, ngay cả Tôn Hạo cũng không có chút vui đùa nào.

Mặc dù thể lực của Diệp Tuệ Văn khá tốt nhưng dưới tình hình này, sự chênh lệch giữa lớp 1 và lớp 6 cuối cùng cũng được thể hiện hết sức rõ ràng.

Uông Tư Minh và Tôn Hạo có thể bước đi liên tục không hề dừng lại suốt năm tiếng mà bước chân vẫn nhẹ nhàng, thân thể vững vàng không hề có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng Diệp Tuệ Văn thì không thể hô hấp của cô ta trở nên dồn dập, bước chân cũng trở nên loạng choạng, trông có vẻ khá mệt mỏi.

Cô ta vẫn tiếp tục kiên thì thêm gần hai tiếng nữa, rốt cuộc đến khi chân đạp phải bùn nhão trên mặt đường khiến cô ta trượt chân thì cơ thể mới mất thăng bằng, ngã nhoài xuống dưới.

Thôi xong rồi, chỗ bọn họ đang đi có một con dốc nhỏ, nếu cô ta ngã xuống chỗ này thì nhất định sẽ bị gãy xương sống.

Nhưng ngay lúc cô ta cảm thấy lần này mình xong đời rồi thì một bàn tay đã kịp thời lôi cô ta lại.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy gương mặt của Tôn Hạo, lúc này anh ta không còn dáng vẻ mệt mỏi, vô lại như lúc sáng sớm nữa mà lại lộ ra nết ngây ngô xen lẫn sự cương nghị của quân nhân,
Cô không sao chứ?
Ánh mắt Diệp Tuệ Văn khẽ lóe lên, chờ cơ thể lấy lại được thăng bằng, cô ta bèn tránh khỏi tay của Tôn Hạo, cố gắng ổn định lại tâm tình rồi trả lời,
Không sao.


Uông Tư Minh đang đi đầu thấy Diệp Tuệ Văn xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thì nhắc nhở,
Mặt đường ở đây tương đối trơn trượt, mọi người tự cẩn thận.

Ừ.
Diệp Tuệ Văn gật đầu.


Cậu yên tâm, tôi ở phía sau trông chừng Diệp Tuệ Văn, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tôn Hạo cam đoan.

Không biết có phải do Diệp Tuệ Văn suýt chút nữa đã bị ngã ngoài ý muốn hay không mà lộ trình tiếp đó rõ ràng đã điều chỉnh tốc độ chậm lại đôi chút.

Diệp Tuệ Văn cảm thấy được sự khác biệt đó bèn cắn môi.

Cô ta biết đây là sự đối xử đặc biệt mà hai binh sĩ nam lớp 1 này đang dành cho mình.

Có điều, cô ta không muốn được nhận sự đối xử khác biệt này.

Cô ta cố gắng bước nhanh hơn, cố hết sức để bản thân không thành gánh nặng của bọn họ.

Uông Tư Minh dường như cũng đã nhận ra điều này, anh ta dùng ánh mắt ý bảo Tôn Hạo để ý đến cô ta thêm một chút, bước chân lại tăng nhanh hơn.

Ba người bọn họ đi liên tục không hề ngừng lại, cứ thể tiếp tục đi theo con đường mà họ đã chọn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.