Chương 1476: Cô chắc chắn muốn trả cái giá này à?


Quý Chính Hổ thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, mấp máy môi mấy cái, cuối cùng vẫn ngồi vào chỗ của mình.


Biết chúng tôi gọi cô đến làm gì không?
Trần Quân là người đứng đầu, lạnh lùng hỏi.


Tôi nghĩ chắc không phải là nói với tôi về vấn đề cảm tưởng lần này giành được hạng nhất nhỉ?
Nhiếp Nhiên cong môi cười.

Trần Quân không tiếp tục vòng vo nữa mà nghiêm nghị nói:
Trải qua kiểm tra kĩ lưỡng của quân y, cộng thêm kiểm tra huyết dịch, chúng tôi tra ra trong huyết dịch mẫu của đồng chí Nghiên Tịch chứa thuốc làm hạ đường huyết, cho nên mới bị ngất.

Mà ở trong những đồ đồng chí Nghiên Tịch từng ăn, chúng tôi cũng kiểm tra ra loại thuốc y như vậy.

Ổ, vậy chính là nói trong phòng ăn có người bỏ thuốc cho Nghiên Tịch.
Nhiếp Nhiên làm như hiểu ra gật đầu, sau đó lại hỏi:
Vậy các thầy gọi tôi đến đây làm gì? Tôi không phải là nhân viên ở bếp, cũng không phải người

lớp cấp dưỡng.

Nhưng kỳ lạ là chúng tôi đã kiểm tra tất cả đồ ăn ở phòng ăn, hoàn toàn không có vấn đề gì, trừ bát...

canh trứng cô đưa cho cô ấy!
Câu cuối cùng, trong lời nói của Trần Quân xen lẫn sự ác liệt.

Nhiếp Nhiên cau mày, chuyển tầm mắt tới Nghiên Tịch,
Bát canh trứng đó là của cô ta, không phải của tôi.

Nhưng qua hỏi thăm, rất nhiều người đều thấy là cố đẩy canh qua, thậm chí còn khiến cô ấy bị bỏng tay.
Hóa ra là bởi vì tất cả mọi người đều đến chứng nhận trước, cho nên mới có màn thẩm vấn này.

Lúc này Nhiếp Nhiên mới sáng tỏ, cô cười,
Hóa ra cô chơi chiêu này à? Có điều, cô chắc chắn muốn làm như vậy sao? Cái giá này, rất có thể cô sẽ không trả nổi đâu.
Nghiên Tịch như bị dọa, cô ta rất căng thẳng, giọng cũng run rẩy,
Nhiếp Nhiên, tôi và cổ cùng một lớp, mặc dù là tân binh nhưng tôi chưa bao giờ làm gì cô, tại sao cô phải uy hiếp tôi hết lần này đến lần khác như vậy?
Trần Quần đập bàn
rầm
một cái,
Nhiếp Nhiên!
Nhiều sĩ quan huấn luyện ở đây như vậy mà cô ta còn dám nói thế, đủ để có thể thấy cô ta ngang ngược đến thế nào.

Nghĩ tới đây, bọn họ đều không nhịn được nhìn Quý Chính Hổ một cái.

Hơn nửa năm nay, rốt cuộc anh ta chịu đựng bằng cách nào?
Được, cô nghĩ kĩ rồi thì tốt.
Nhiếp Nhiên lấy được câu trả lời bèn đi thẳng vào đề tài chính,
Nếu đã cảm thấy là tôi bỏ thuốc, vậy bây giờ chắc có người đi lục soát đồ của tôi rồi chứ?


Cô vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng của một binh sĩ nam.


Báo cáo!
Trần Quân đáp,
Vào đi.
Sau đó mấy binh sĩ nam đi vào.


Kiểm tra thế nào rồi?

Trong đồ dùng của Nhiếp Nhiên không có bất cứ loại thuốc nào cả.

Không có?
Điều này khiến Trấn Quân hơi kinh ngạc.

Nhiếp Nhiên nhìn phản ứng của anh ta, không nhịn được phì cười,
Đương nhiên sẽ không có rồi, tôi ra ngoài sát hạch, sao có thể mang nhiều thuốc trên người chứ? Hơn nữa khi đó là tập hợp khẩn cấp, tôi đâu có thời gian mang thuốc.
Sắc mặt Trần Quân u ám,
Nói như vậy tức là cô thừa nhận thuốc này là cô bỏ rồi? Cô có biết bỏ thuốc sẽ có hậu quả gì không?
Nhiếp Nhiên thoải mái tựa lưng vào ghế,
Ồ? Tôi rất tò mò đấy, nếu như tôi bỏ thuốc thì sẽ có hậu quả gì.
Trần Quân lạnh lùng trả lời:
Nếu thật sự là cô làm thì cô nhất định phải chịu chế tài pháp luật! Hơn nữa cô phải khai ra nguyên nhân cô làm như vậy?

Ồ, hóa ra là thế.

Cô thừa nhận rồi à?

Đâu có.

Tôi không làm thì sao phải thừa nhận?

Nhưng bây giờ rất nhiều người đều nói rằng chính mắt họ nhìn thấy cô tự tay đưa canh cho Nghiên Tịch, chuyện này cô định giải thích thế nào?

Chuyện này tôi không có cách nào giải thích được, nếu mọi người khăng khăng là tôi đưa canh cho cô ta, vậy cho dù là tôi đưa thật, tiếp theo sẽ thế nào?
Nhiếp Nhiên lại chuyển tầm mắt lên Nghiên Tịch:
Tôi đã nói thay cô đến mức này rồi, tiếp theo có phải là nên truy xét nguồn gốc của thuốc không?
Nghiên Tịch giả ngây giả ngô, nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên:
Tôi không hiểu cô đang nói gì.

Không hiểu? Cơ hội mất đi rồi sẽ không có lại đâu.
Nhiếp Nhiên nói ám chỉ.

Đáy mắt Nghiên Tịch lóe lên vẻ giận dữ.

Con ranh đáng chết này, đến lúc này rồi lại vẫn dám trâng tráo! Được thôi, nếu đã muốn chết như vậy, cô ta phải tác thành mới được!
Sĩ quan huấn luyện, em yêu cầu lục soát ký túc xá của Nhiếp Nhiên ở đơn vị!
Ký túc xá ở đơn vị! Nụ cười trên mặt Nhiếp Nhiên cứng đờ, đáy mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, chậm rãi nhìn cô ta.

Vẻ luống cuống trong mắt cô khiển Nghiên Tịch sung sướng trong lòng.

Nhiếp Nhiên, đến cuối cùng người bị chơi vẫn chỉ có một mình mày mà thôi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.