Chương 1486: Chứng vọng tưởng bị hại? - chặn miệng cô ta


Đám người Nhiếp Nhiên cũng đều đã về lều của mình.

Thi Sảnh nằm ở trên giường, hành động vẫn không tiện, thấy Nhiếp Nhiên đi tới, cô ta ngẩn ra rồi cười,
Tôi đã nói mà, Nhiếp Nhiên đầu có thể dễ bị hãm hại, Hà Giai Ngọc còn không tin tôi, ngày nào cũng đi vòng vòng trong lều, làm tôi chóng cả mặt.

Hai người một người chóng mặt một người đau đầu, tôi thấy hay là bảo Tống Nhất Thành cho hai người một phòng bệnh tình nhân, để hai người vào ở là được rồi.
Nhiếp Nhiên trêu Thị Sảnh và Kiều Duy.


Nhiếp Nhiên, cậu nói linh tinh cái gì thế?
Thi Sảnh đỏ mặt,
Kiều Duy anh nói gì đi chứ!

Có phòng VIP thật ra cũng không tệ, hằng ngày lúc chúng ta nói chuyện Hà Giai Ngọc đều không có tính tự giác, cứ muốn làm bóng đèn, rất phiền.
Kiều Duy mặt dày ngồi ở bên giường cô ta, lên án.

Thi Sảnh giận đến nỗi làm ra vẻ muốn đánh người.

Cô ta cố ý xị mặt ra, khẽ họ muốn đổi chủ đề:
Có điều, Nghiên Tịch thật sự có chứng vọng tưởng bị hại, cho nên mới cố ý vu cáo hãm hại cậu bỏ thuốc à?
Nhiếp Nhiên gật đầu,
Ừm, người này có vấn đề về tâm lý nên tôi mới xui xẻo, nói mấy câu để cô ta nghĩ thông, không ngờ cô ta lại tự uống thuốc.
Dù sao đám người này cũng không biết toàn bộ sự thật nên cô chỉ đành giấu hết đi.


Như vậy đúng thật là quá đáng sợ rồi.
Hà Giai Ngọc nhằn mặt lại.

Nhiếp Nhiên không muốn nói nhiều đến chuyện này, liếc mắt về phía cái bia đỡ đạn Tống Nhất Thành, nhướng mày,
Anh đừng tưởng anh không nói là được! Sao anh lại xúi giục Dương Thụ!


Tống Nhất Thành không ngờ mình nhanh chóng bị sờ đến như vậy, anh ta sở mũi, ngượng ngùng trả lời:
Lúc đó tôi cũng không có cách nào, cho nên mới nghĩ ra cách như vậy...
Ai biết cái tên đó vừa nghe thấy Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện đã chạy ra ngoài, chạy ra ngoài thì cũng thôi đi, lại còn dám trâng tráo với sĩ quan huấn luyện như thế.

Sau đó Nhiếp Nhiên lại chuyển tầm mắt về phía Dương Thụ, nhìn nửa gương mặt vẫn hơi sưng đỏ của anh ta, tức giận nói:
Anh đúng thật là ngu xuẩn, người ta nói gì anh cũng tin! Ngộ nhỡ nói tôi chết rồi, có phải anh cũng đi theo tôi không?
Dương Thụ luôn đứng im lặng không nói gì, khi nghe thấy chữ
chết
thì giống như bị chạm đến dây thần kinh, anh ta quát to:
Không được nói linh tinh!
Mọi người xung quanh đều giật mình.

Bầu không khí cũng lập tức rơi vào bế tắc.

Lúc này Mã Tường mới yếu ớt nói một câu,
Tôi thấy mấy ngày nay Nhiếp Nhiên bị nhốt riêng, nhất định không được nghỉ ngơi tử tế, chúng ta giải tán cho cô ấy nghỉ ngơi cho lại sức đi.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy ánh mắt cổ chấp của Dương Thụ thì nhức đầu thở dài, nhìn đi chỗ khác,
Đúng vậy, tôi mệt rồi, mọi người về đi thôi, tôi tin lát nữa sĩ quan huấn luyện sẽ bắt chúng ta chỉnh đốn đội ngũ tập hợp.
Bọn họ nghe thấy Nhiếp Nhiên nói như vậy, chỉ một lát đã đi ngay.


Tống Nhất Thành, anh đợi chút.
Lúc nhìn thấy Tống Nhất Thành cũng định đi, Nhiếp Nhiên lập tức gọi anh ta lại.


Có chuyện gì thế?
Tống Nhất Thành được đối xử đặc biệt, cười vui vẻ đi đến.


Đi ra ngoài nói chuyện.
Hai người tìm một chỗ tương đối yên tĩnh thì dừng lại.


Thuốc chỗ anh đã giải quyết hết chưa?

Hôm cô nói tôi đã giải quyết hết rồi.

Vậy thì tốt, đây không phải chuyện đùa, một mình tôi không sao, nhưng không thể kéo theo anh vào.

Bây giờ bọn họ nhất định sẽ tra nguồn gốc thuốc, khó tránh khỏi sẽ không liên quan đến anh, anh phải xử lý sạch sẽ chỗ anh mới được.
Nhiếp Nhiên nghiêm túc dặn dò anh ta chuyện tiếp theo.

Trong mắt Tống Nhất Thành mang về nghi hoặc,
Tại sao cô không sao, nhưng không thể liên quan đến tôi?
Cảm giác bài xích đó khiến anh ta không vui.


Anh vốn nên có tiền để xán lạn, nếu như bởi vì tôi mà dính vết nhơ, sau này con đường bác sĩ anh phải đi thế nào? Anh nỡ cởi bộ quần áo này xuống sao?
Tống Nhất Thành hơi khựng lại, cảm thấy tắc nghẹn ở cổ họng.

Nỡ sao? Anh ta không còn trẻ như mấy người Nghiêm Hoài Vũ nữa, nhiệt huyết thanh xuân đã sớm phai mờ rồi.

Mặc dù bây giờ anh ta vẫn có thể nhất thời dũng cảm nói với cô một câu, vì em tôi chấp nhận cởi bỏ.

Nhưng sau đó thì sao? Anh ta thật sự bỏ được không? Chưa nói tới việc anh ta học hành nhiều năm như vậy, ba mẹ và bệnh viện đã chú tâm bồi dưỡng anh ta, anh ta có thể phụ lòng sao?

Lúc anh ta còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy tiếng còi vang lên trong doanh trại, sau đó là tiếng hô to của Trần Quân:
Tất cả mọi người chỉnh trang tập hợp trong vòng mười phút!

Đi thôi.
Nhiếp Nhiên nghe được mệnh lệnh, ném lại một câu sau đó xoay người đi vào lều, không chút lưu luyến.

Tống Nhất Thành đứng tại chỗ lập tức cảm thấy không còn cơ hội nữa.

Anh ta theo bản năng muốn giơ tay ra, cuối cùng chỉ bắt được không khí.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.