Chương 1503: Cuối cùng cũng đợi được anh!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 655 chữ
- 2022-02-09 03:13:51
Trong nhận biết của Lão Tam Tử, những người đi ra ngoài không có một ai là Thạch Tử.
Cuối cùng chỉ còn lại một phòng duy nhất.
Nhiếp Nhiên đưa mắt ra hiệu cho ông ta đi đập cửa.
Lão Tam Tử hơi lề mề, hiển nhiên là không muốn làm việc ấy.
Người ta đang làm việc, mình không thức thời cắt ngang như vậy, ngộ nhỡ đối phương không phải Thạch Tử thì chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta do dự thì khẽ vén áo khoác của mình lên, con dao quân dụng xuất hiện ở trước mặt Lão Tam Tử.
Lão Tam Tử thầm than mình đúng là xui xẻo tám đời mới gặp phải vị tổ tông này.
Sau đó không cam tâm tình nguyện đi tới đập cửa.
Thạch Tử, Thạch Tử cậu có ở bên trong không?!
Bên trong, trừ tiếng rên đứt quãng của phụ nữ ra, không có ai đáp trả.
Lão Tam Tử lại nhìn Nhiếp Nhiên, thầy cô hất cằm ra hiệu cho ông ta tiếp tục.
Ông ta chỉ có thể đập cửa tiếp,
Thạch Tử, tôi biết cậu ở bên trong! Mau mở cửa ra, mau lên!
Dưới tiếng đập cửa dồn dập, cuối cùng người ở bên trong kéo ra một kẽ hở, nửa gương mặt của Thạch Tử lộ ra, bực mình nổi giận mắng:
Mẹ kiếp! Lão Tam Tử ông bị điên à! Tôi đang làm chính sự, ông đừng có làm tôi mất hứng!
Lão Tam Tử thấy thật sự là hắn thì vội vàng vẫy tay,
Đừng chơi nữa, tôi có chuyện quan trọng tìm cậu.
Chuyện quan trọng gì cũng phải chờ tôi kết thúc mới được, không thấy cô em này đang bất mãn sao!
Thạch Tử nói xong định đóng cửa lại.
Nhưng Nhiếp Nhiên đã bị Lão Tam Tử lề mề làm mất quá nhiều thời gian, kiên nhẫn gần như đã sớm biến thành con số âm.
Cô nhân lúc Thạch Tử vừa mới đóng cửa lại, còn chưa kịp khóa, đạp mạnh lên cửa.
Ấm! Cửa bị đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng vang lớn.
Lão Tam Tử giật mình run lẩy bẩy, không thể nói được một câu nào.
May mà tiếng nhạc bên ngoài quầy bar quá lớn, che giấu hoàn toàn âm thanh này.
Con bà nó, Lão Tam Tử có phải ông muốn đánh nhau không hả!
Thạch Tử và cô gái trong nhà vệ sinh bị dọa ngã ngồi dưới đất, quần áo trên người hai người không chỉnh tề, rất nhếch nhác.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa nhà vệ sinh cười lạnh, nhìn hai người dưới đất từ trên cao xuống,
Là tôi tìm anh.
Thạch Tử nhìn thấy Nhiếp Nhiên cải trang đàn ông thì vội che đậy cho cô gái bên cạnh, mắng chửi:
Mẹ kiếp, mày là ai?
Tôi không phải là ai cả, nhưng tôi muốn tìm anh nói chuyện.
Nhiếp Nhiên nói.
Thạch Tử vừa nghe thấy thể lập tức nổi giận, mặc quần vào chỉ vào mặt cô,
Mẹ kiếp, mày muốn nói chuyện thì tao phải nói chuyện với mày à? Không nhìn thấy ông đây đang làm việc hả! Bị dọa hỏng rồi mày có đền được không? Nhiếp Nhiên nhìn lướt qua dưới eo hắn, cười lạnh,
Không đến được, nhưng nếu hỏng thật, tôi có thể cắt miễn phí cho anh.
Vừa dứt lời, cô đã rút con dao quân dụng bên hông ra, lưỡi dao sáng loáng hiện lên vẻ u ám dưới ánh đèn ảm đạm trong nhà vệ sinh.
Cô gái kia nhìn thấy, không nhịn được giơ tay che miệng khẽ kêu lên,
A!
Hai người trong nhà vệ sinh đồng loạt tránh về phía sau.
Nhiếp Nhiên chê cô ta quá ồn quá cản trở, nói:
Cút ra ngoài.
Cô gái kia dán vào tường nhà vệ sinh dịch từng chút ra ngoài, vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã chạy như điên.