Chương 1705: Mày là người của ai? - chờ đợi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 496 chữ
- 2022-02-10 09:12:38
Nhưng đến khi cô chạy nhanh về phía mình, tên kia mới bừng tỉnh hiểu ra hắn đã bị phát hiện rồi! Vì vậy hắn lập tức nhảy xuống cây, chạ8y ra ngoài cổng.
Đáng chết, rốt cuộc hắn lộ sơ hở từ lúc nào? Hắn mới vừa leo lên cây, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có 3đã bị phát hiện.
Tính cảnh giác của cô gái này đúng là quá mạnh.
Tên kia vừa nghĩ vừa chạy nhanh ra ngoài cổng.
Nhiếp Nhiên sau lưng cầm súng đuổi theo hắn không buông.
Hai người một trước một sau gần như vòng nửa trang viên, rõ ràng là6 hắn muốn tiêu hao thể năng của cô, sau đó sẽ chạy thoát.
Hắn thấy Nhiếp Nhiên hoàn toàn không chậm lại, hơn nữa còn sắp đuổi 5kịp rồi nên lại tăng nhanh tốc độ.
tôi chỉ đi qua thôi...
hôm nay uống nhiều, không...
không cẩn thận đi nhầm chỗ mà thôi...
Hẳn cố gắng muốn giả làm một kẻ nát rượu không cẩn thận xông nhầm vào nhà người khác, nhưng Nhiếp Nhiên không dễ bị lừa như vậy.
Cô khinh thường bật cười,
Là người của Đạt Khôn đúng không, nói dối ngu thật.
Hắn không ngờ một câu nói không đúng tiêu chuẩn của mình lại trở thành cái thóp trong tay đối phương, bị nhìn thấu ngay.
Vừa rồi ở bên trong xem kịch có thoải mái không?
Nhiếp Nhiên ám chỉ cười hỏi.
Lúc này, Nhiếp Nhiên không tiếp tục chạy nữa mà đứng yên, giơ súng lên, lạnh lùng nói:
Còn đi về phía trước một bước, tao sẽ nổ súng, cho đạn bắn xuyên qua gáy mày.
Tên kia đang gắng sức chạy nghe thấy mệnh lệnh lạnh như bằng kia, do dự mấy giây rồi dừng ngay lại.
Nhiếp Nhiên rất hài lòng.
Cô giơ súng từ từ đi tới trước mặt hắn, dí súng vào đầu hắn, lạnh lùng hỏi:
Mày là ai!
Tên kia run lên,
Tôi...
Nhưng cho dù hắn chạy thế nào cũng không thoát được Nhiếp Nhiên.
Hắn chỉ có thể rút khẩu súng bên hông ra, đang chuẩn bị bóp cò nổ súng thì
đoàng
một tiếng, khẩu súng trong tay hắn đã bị đạn đánh bay ra ngoài.
Hắn kinh hãi, ngay cả thời gian nhặt súng cũng không có, vội vàng chạy ra ngoài cổng trang viên.
Gã kia nhìn súng trong tay Nhiếp Nhiên, bị dọa liên tục lắc đầu,
Không, không phải, tôi không nhìn, tôi không thấy gì cả.
Hắn không nói dối, lúc đó khó khăn lắm hắn mới trèo lên được, còn chưa thấy cái gì đã bị Nhiếp Nhiên phát hiện, hơn nữa bị bắt tại chỗ nên không kịp nhìn cái gì cả.
Không nhìn? Mày đoán tạo có tin không?
Nhiếp Nhiên cầm chặt súng, hơi cúi người tiến tới trước mặt hắn, lạnh lùng cong khóe miệng lên cười châm biếm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.