Chương 1710: Vi phạm điều khoản? - bù nhìn mà thôi


Phó lão đại cười, liên tục nói xin lỗi:
Thật ngại quá Tam thiểu.

Ở trên đảo sóng yếu, hay mất sóng, mong Tam thiểu thứ 8lỗi.
Đối với câu chém gió của Phó lão đại, Hoắc Chử tức giận nghiến răng kèn kẹt, sắc mặt lại càng u ám.

Mẹ kiếp! Rõ r3àng ban đầu vì có thể thuận lợi trao đổi, bọn họ đã tốn rất nhiều tiền để hoàn thiện toàn bộ hệ thống truyền tin trên đảo.
9
Ở đâu ra sóng yếu với mất sóng! Nhưng hắn lại không thể vạch trần lời nói dối này.

Vì vậy, hắn hít sâu một hơi, cố 6gắng để giọng mình nghe bình thường,
Thứ lỗi? Phó lão đại bây giờ lợi hại hơn cả tôi, đâu có để ý đến việc tối thứ lỗi hay khô5ng chứ.
Phó lão đại hình như rất kinh ngạc,
Sao Tam thiếu lại nói như vậy? Tôi chỉ là một người bình thường trên đảo mà thôi, nào dám so với Tam thiểu.
Hoắc Chử đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc, nhìn dòng xe cộ phía dưới hỏi:
Vậy sao? Tôi tưởng là bây giờ năng lực của Phó lão đại đã vượt qua tôi rồi, nếu không làm sao dám công khai đình công vi phạm điều khoản như thế.



Vi phạm điều khoản? Ai vi phạm điều khoản? Chúng tôi vi phạm điều khoản sao? Đâu có, có phải là thằng chết tiệt kia không nói rõ ràng không? Tam thiểu, làm sao chúng tôi có thể vi phạm điều khoản được?
Lại dám giả ngu với hắn à! Lúc này, sắc mặt Hoắc Chử vô cùng u ám, giống có thể nổi bão bất cứ lúc nào.


Vậy thì lập tức khôi phục thời hạn công trình đi!
Hắn lạnh giọng ra lệnh.


Đương nhiên là phải khôi phục thời hạn công trình, tuy nhiên làm hơn nửa năm nay, các anh em quá cực nhọc, quá mệt mỏi rồi.
Phó lão đại ở đầu kia bắt đầu cười ha ha.

Trong lời nói của hắn có ý khác, đương nhiên Hoắc Chử hiểu, giọng hắn lạnh đến cực điểm,
Phó lão đại nói thế là có ý gì?

Hơn nửa năm nay các anh em của tôi có thể nói là bản mạng làm ngày làm đêm xây dựng kho vũ khí đạn dược cho mấy người, thế nào cũng phải cho các anh em một ngày ba bữa ăn ngon chứ.


Phó lão đại công khai yêu cầu như thể khiến lửa giận dần dần dâng lên trong lòng Hoắc Chử, hắn nghiến răng, gằn từng chữ hỏi:
Theo ý Phó lão đại thì thế nào mới được tính là ăn ngon??

Đương nhiên là bữa nào cũng có rượu, có thịt rồi.
Phó lão đại yêu cầu rất tự nhiên.

Hoắc Chử cảm thấy huyệt thái dương của mình đang giật giật, hắn đè nén tức giận, tiếp tục hỏi:
Chẳng lẽ tiền tháng trước Hoắc thị chuyển tới còn chưa đủ cho Phó lão đại bữa nào cũng có rượu, có thịt à?

Số tiền đó chỉ đủ cho một mình tôi, đâu có đủ cho nhiều anh em như vậy.
Nhiều tiền như thế, đủ mua một căn nhà ở khu vực đắt đỏ trong thành phố A mà lại chỉ đủ cho mình hắn ăn?! Đùa cái gì thế hả! Hoắc Chử siết chặt tay, đầu ngón tay cũng trắng bệch, dường như đang áp chế lửa giận cực lớn trong lòng, hỏi:
Vậy Phó lão đại cảm thấy phải bao nhiêu tiền mới đủ?
Người bên kia vội vàng nói:
Ít nhất là thêm một số không nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.