Chương 1712: Vi phạm điều khoản? - bù nhìn mà thôi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 645 chữ
- 2022-02-10 09:12:38
A Lạc cung kính đi vào, nói:
Tam thiếu, lão gia bảo cậu lập tức về nhà.
Không thấy tôi đang bận à? Cứ nói buổi chiều tôi phải họp hội đ8ồng quản trị, không rảnh!
Hoắc Chử đang phiền não muốn đập đồ, lập tức tìm được chỗ trút giận.
Hắn xả hết bực tức lên người A Lạ3c.
Khoảng thời gian này, hắn luôn cố gắng không gặp Hoắc Khải Lãng.
Ông ta đang nhắc nhở mình, cũng là đang biểu thị công khai ông ta mới là người nắm quyền thực sự của Hoắc thị.
Rõ ràng tâm tư của hắn đã bị ông ta nhìn thấu rồi.
Hắn im lặng một lát, nhìn chú Trần, rồi nói với thư ký bên cạnh:
Hủy hết lộ trình tiếp theo của tôi.
Vâng!
Thư ký cung kính gật đầu.
Chỗ Đạt Khôn còn chưa giải quyết xong, giờ kho vũ khí c5ũng xảy ra vấn đề.
Đúng là tai họa liên miên mà.
Hoắc Chử không có cách nào bình tâm lại, cả chiều chỉ ngồi đăm chiêu suy nghĩ đối sách.
Lúc nhìn thấy Hoắc Chử bước ra khỏi phòng họp, cô ta mới thả lỏng.
Vừa rồi cô ta thật sự sợ mình sẽ bị Hoắc Chử giận cá chém thớt, sau đó sẽ bị đuổi việc.
Trời mới biết vừa rồi lúc nghe điện thoại, tay cô ta run thế nào.
Hẳn chỉnh sửa lại u phục, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, đến phòng họp.
Nhưng khi hắn mang nụ cười tự tin đẩy cửa phòng họp ra thì nụ cười của hắn lập tức cứng lại ở khóe miệng.
Bởi vì trong phòng họp không một bóng người.
Cho đến ba giờ chiều, chuông báo thức điện thoại nhắc nhở hắn sắp đến giờ họp hội đồng quản trị, lúc này vẻ mặt hắn mới chuyển biến tốt.
Đây là cuộc họp hội đồng quản trị đầu tiên của hắn sau khi tiếp nhận từ Hoắc Hoành.
Điều này có nghĩa là Hoắc Hoành sắp trở thành quá khứ, hoàn toàn bước vào dĩ vãng.
Bây giờ hắn đã là người nắm quyền của Hoắc thị rồi, h9ắn không muốn lại bị Hoắc Khải Lăng trói buộc, nắm trong tay nữa.
A Lạc thức thời, lập tức đáp
vâng
rồi lui ra ngoài.
H6oắc Chử cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt trở nên rất lo lắng và nóng nảy.
Hắn đang định tiếp tục khiển trách, cửa phòng họp lại bị đẩy ra.
Chú Trần đứng ở cửa, dửng dưng hỏi Hoắc Chử,
Tam thiếu, lão gia hỏi cậu bây giờ có thời gian rồi chứ?
Một câu nói đơn giản khiến Hoắc Chử nhìn về phía chú Trần.
Hắn lập tức hiểu ra, hóa ra cuộc họp bị hủy là do Hoắc Khải Lãng ở sau lưng giở trò quỷ.
Người đâu? Người đi đâu hết rồi?
Hoắc Chử đi vào bên trong, hô to.
Cửa phòng họp nhanh chóng bị đẩy ra, thư ký của hắn vội vàng chạy vào, trong tay vẫn cầm điện thoại, nói:
Xin lỗi Hoắc tổng, các thành viên hội đồng quản trị vừa rồi nhao nhao gọi điện thoại tới, nói là không thể tới tham gia buổi họp này.
Hoắc Chử cau mày,
Thế nào gọi là không thể tham gia? Nguyên nhân là gì?
Thư ký rất khó xử cúi đầu,
Chuyện này.
Chuyện này cái gì, nói chuyện ấp a ấp úng lãng phí thời gian của tôi, có phải là không muốn làm nữa không?
Hoắc Chử vốn đang phiền não, bây giờ thấy thư ký của mình muốn nói lại thôi như vậy càng không vui.
Hoắc Chử vừa đi xuống dưới tầng đã thấy A Lạc lái xe ra, chờ sẵn ở cổng công ty.
Trên đường đi, Hoắc Chử không nói một lời, chỉ siết chặt nắm đấm trên đùi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.