Chương 1755: Kế hoạch xảy ra sai sót - nụ hôn dưới nước
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1078 chữ
- 2022-02-10 09:18:11
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
IV Hỏi đó lúc rời quân ngũ, anh vẫn còn trẻ, bây giờ có thể có thủ đoạn và8 mưu tính như vậy, có lẽ là rèn luyện ra trong vô số lần sống chết.
Nhưng lúc này nước sông lạnh đến nỗi chỉ muốn đóng bằng con người, nhiệt độ trong cơ thể đang nhanh chóng mất đi, đồng thời, thời gian nín thở ở dưới nước cũng càng lúc càng dài, khiến lồng ngực anh khó chịu giống như bị tảng đá đè vào.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Nếu không phải là có sự can đảm và năng lực xử lý những chuyện bất ngờ thì sẽ không thể nào có vẻ mặt như thế.
Nhiếp Nhiên thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình, vì vậy cầm tay anh.
Không có dao găm nên cô chỉ có thể cùng Hoắc Hoành dùng sức kéo dây an toàn ra.
Nhưng lực cản dưới nước khiến cho dù hai người hợp lực với nhau vẫn không thể làm được.
Hơn nữa bọn họ ở dưới nước đã quá lâu, đã sắp đến giới hạn rồi.
Vì thế anh đẩy cô ra.
Nhiệm vụ này vốn dĩ là của một mình anh, Nhiếp Nhiên bị cuốn vào trong đó, anh tuyệt đối không thể liên lụy đến cô.
Anh không có cảm giác mất mát, chỉ thấy vui mừng và an ủi.
Hoắc Hoành bị sức lực của cô làm cho hoàn hồn lại, dùng tay ra hiệu.
Khoảng hơn mười phút sau, Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đều cảm thấy không có vấn đề gì nữa mới ra hiệu cho nhau rời khỏi xe, nhưng lúc này lại xảy ra sự cố bất ngờ.
Nước sông dưới 0 độ nhanh chóng dâng lên, cho tới khi bọn họ hoàn toàn chìm trong đó.
Để đề phòng bị người phía trên phát hiện, hai người rơi xuống sông xong không lập tức ra sức bơi lên, mà vẫn ở bên trong xe yên tĩnh đợi.
Nhiếp Nhiên ở dưới nước không có điểm tựa, bị anh đẩy ra một đoạn.
Thấy anh dùng tay yêu cầu mình rời đi, cô nhíu mày lại.
Cuối cùng cũng có một lần có thể được cô thừa nhận rồi.
Nhiếp N9hiên thấy anh vui như thế, sau đó bật cười, giọng nói xấu xa vang lên, phá vỡ sự đắc ý của anh,
Nhưng cái gì anh cũng tính đế6n, thậm chí ngay cả hướng nước chảy, hướng gió cũng tính đến, chỉ là không tính đến dây an toàn trên xe bọn chúng sẽ khiến anh5 bị kẹt trên ghế, cuối cùng còn phải nhờ em tới cứu anh.
Cô ngẩng đầu nhìn nước sông đen kịt, lại nhìn Hoắc Hoành ra hiệu, cuối cùng nghiến răng, đạp mạnh chân bơi lên trên mặt nước, bỏ lại Hoắc Hoành ở trong xe một mình.
Hoắc Hoành nhìn thấy hành động của cô, đáy lòng mới buông lỏng.
Anh phát hiện Nhiếp Nhiên cũng bình tĩnh ngồi đó mà thán phục.
Xe rơi xuống bất ngờ nhưng cô không lúng túng và bất an một chút nào.
Nước sông lạnh rùng mình khiến nhiệt độ cơ thể hai người bọn họ nhanh chóng giảm xuống.
Hoắc Hoành là binh lính ưu tú nhất chọn ra từ quân đội, đương nhiên năng lực khác người thường.
Lúc xe rơi xuống nước, Hoắc Hoành gần như chặn trên nửa người cô, đề phòng cô bị đập vào cửa kính xe.
Cửa kính xung quanh bị nước sông lạnh cắt da cắt thịt tràn vào, chiếc xe nhanh chóng chìm xuống.
Cuối cùng cũng có một lần cô gái này chịu nghe mình.
Không có Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, anh lại bắt đầu vật lộn với dây an toàn.
Dây an toàn của Hoắc Hoành bị kẹt! Hóa ra vừa rồi Hoắc Hoành lo lắng quá mức cho sự an toàn của Nhiếp Nhiên, lúc thắt dây an toàn kiên định muốn bảo vệ cô, khiến dây an toàn bị căng hết cỡ, nhất thời không có cách nào tháo ra được.
Lúc Nhiếp Nhiên chui từ cửa xe ra ngoài, phát hiện Hoắc Hoành vẫn ở trong đó, đồng thời đang không ngừng kéo dây an toàn, cô biết anh xảy ra vấn đề rồi.
Ngày đó lúc Hoắc Hoành định lao xuống, Nhiếp Nhiên đã biết ý đồ của anh.
Trên thực tế, lúc ấy cô đã chuẩn bị tâm lý lao xuống cùng anh, cũng có lòng tin mình có thể tránh được kiếp nạn này, ai ngờ người bên cạnh lại không yên tâm, lúc rơi xuống đã nhào tới bảo vệ mình.
Không phải cô sợ, tìm kiếm sự an ủi, mà là đang hỏi lúc nào có thể rời khỏi chỗ này.
Đồng thời cô cũng thẩm vui mừng trong lòng, may mà khoảng thời gian trước đơn vị thường xuyên huấn luyện nhảy nước từ trên cao, cộng thêm Nhiếp Nhiên cũng thường xuyên huấn luyện sức thở, cho nên chút thời gian này với cô mà nói không có vấn đề gì quá lớn.
Cảm ơn đã khen.
Người nào đó hiểm khi ng3he thấy cô gái này khen, trong lòng rất đắc ý.
Vì vậy cô vòng qua bên ngoài ghế lái, mở cửa xe ra, sau đó sờ bên hông, muốn dùng dao găm cắt dây an toàn ra.
Nhưng cô sờ thắt lưng, lại phát hiện dao găm biến mất rồi! Cô nghĩ đến vừa rồi trước khi lên xe vì tránh đạn bắn mà cô phải lao vào trong bụi cỏ, chắc là rơi lúc đó.
Giày vò như vậy khoảng năm sáu phút, Hoắc Hoành ngăn động tác của cô lại, ra hiệu cho cô đi trước.
Ở dưới nước dưới 0 độ, thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm.
Nước sông ngày rét đậm lạnh như băng, rét thấu xương.
Nhiếp Nhiên được anh bảo vệ trong lòng, mặc dù có thể tránh được bị thương, nhưng nước sông tê cóng kia thì Hoắc Hoành không thể ngăn được.
Hoắc Hoành càng lúc càng cảm thấy ngực nặng nề, giống như sắp nổ tung, anh mím chặt môi, nghiến răng tiếp tục kéo dây an toàn.
Nhưng con người luôn có giới hạn, vừa rồi anh một lòng quan tâm đến Nhiếp Nhiên, đề phòng cô bị thương, cũng không nín thở cẩn thận, lại thêm nhiệt độ cơ thể đang nhanh chóng giảm đi nên bây giờ đã đến cực hạn của anh rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.