Chương 1778: Khoảnh khắc dịu dàng - đến hải đảo
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 637 chữ
- 2022-02-10 09:18:11
Thật ra thì từ lúc Nhiếp Nhiên tỉnh lại, anh luôn ngứa ngáy khó chịu muốn một lần nữa, nhưng lo lắng cho thân thể cô nên mãi không dám.
8
Bây giờ cô chủ động như vậy, anh đâu có thể tiếp tục kiềm chế được.
Nhưng mới đè lên, Nhiếp Nhiên đã đẩy anh ra,
Này, thật sự 3sắp không kịp rồi.
Hoắc Hoành thấy cô cau mày thì không nhúc nhích nữa mà chống người lên để không đè lên cô, sau đó nhìn cô đắm đuối, nói9:
Nhiếp Nhiên, anh thật sự rất vui.
Nói rồi, anh lại cầm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ một cái,
Anh đã từng có hai lần hy vọng thời gian có6 thể dừng lại, một lần là vừa rồi khi ôm em...
Nhiếp Nhiên cười hỏi:
Còn một lần nữa thì sao? Tối hôm qua à?
Không, là lần tỏ tình với 5em khi trên xe.
Tại sao?
Tỏ tình xong lại muốn thời gian dừng lại, chẳng lẽ anh muốn hồi tưởng lại thời khắc thổ lộ chân tình à? Lúc cô đang định trêu ghẹo thì lại nghe thấy anh nói:
Bởi vì anh sợ em sẽ từ chối.
.
Bởi vì sợ nghe thấy em từ chối, sợ em không muốn chấp nhận tình cảm của anh, sợ tình yêu nặng gánh của mình bị em xì mũi coi thường, cho nên anh muốn thời gian dừng lại trong khoảnh khắc đó, chỉ vì...
có thể giữ lại cho mình một hy vọng nhỏ.
Ít nhất, như vậy anh còn có thể nói với mình, anh không nghe thấy lời từ chối của cô ấy, không phải sao? Ở trong bóng tối, Nhiếp Nhiên hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không biết phải nói điều gì.
Một người đàn ông ưu tú xuất sắc như vậy, cho dù là làm chính trị viên ở quân đội hay là làm Nhị thiểu ở thành phố A cũng có nhiều cô gái dịu dàng, thông minh xinh đẹp xứng với anh.
Nhưng anh lại không muốn.
Vì cô mà hạ mình như vậy, thậm chí chỉ vì không muốn nghe một tiếng từ chối kia mà anh mong thời gian dừng lại, vĩnh viễn dùng ảo tưởng để an ủi bản thân.
Cô...
rốt cuộc có tài cán gì mà được người đàn ông tốt như vậy hết lòng yêu thương.
Chẳng lẽ kiếp trước cô chịu quá nhiều tuyệt vọng và máu tươi, nền cuối cùng anh đến để bù đắp cho cô sao? Một lúc sau, cô giơ tay ra vuốt ve ngũ quan anh tuấn của anh,
Anh chịu khổ rồi.
Hoắc Hoành cười,
Khổ tận cam lai mà!
Sau đó, anh lại muốn hôn cô.
Nhưng dù cảm xúc trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt thì đầu óc Nhiếp Nhiên vẫn rất tỉnh táo, cô giơ tay ngăn môi anh lại,
Thật sự không còn kịp đâu, muộn quá rồi.
Hoắc Hoành vừa khẽ cắn vừa hôn tay cô,
Không muộn, tối hôm qua lúc rời đi anh nói với ông ta là anh qua bên đảo xem tiến trình kho vũ khí đạn dược, ông ta sẽ không quan tâm đến anh.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra một chút, sau đó thay đổi sắc mặt, véo mũi anh,
Hoắc Hoành, anh thật là...
Chẳng trách anh không sợ gì thế này! Hóa ra anh đã sớm suy nghĩ xong tất cả rồi.
Thật không biết phải nói anh thế nào.
Hoắc Hoành hình như không hài lòng, nói:
Gọi anh là Sùng Chiêu.
] Nhiếp Nhiên hơi ngẩn ra, nhớ lại tối hôm qua lúc hai người ôm nhau, anh bảo mình gọi tên anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.