Chương 1791: Ngủ chung - cướp biển tụ tập
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 849 chữ
- 2022-02-10 09:18:11
Người bên kia đã ngủ rồi, đám cướp biển trong phòng khách vẫn ngồi ăn uống, nói chuyện vô cùng thoải mái.
Phó lão đại ném cái ly chân cao vừa8 lôi ra làm màu sang bên cạnh, gác một chân lên ghế, cẩm chai rượu uống ừng ực.
Anh và kiến trúc sư trò chuyện rất lâu, làm rõ hết kết cấu của cả kho vũ khí đạn dược, sau đó anh mới cùng Phó lão đại lên xe đi về.
Ở trên xe, cuối cùng Phó lão đại không nhịn được hỏi:
Nhị thiếu, cái đĩa tối qua cậu nói rất đáng tiền, là thật hay giả thế?
Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh liếc mắt qua, mang theo ý cười,
Sao thế, Phó lão đại định bán những cái đĩa đó đi lấy tiền à?
Phó lão đại lắc đầu,
Đâu có, nếu thế thật thì tôi định năm nay tụ tập sẽ dùng cái đó để tăng thể diện.
Tụ tập?
Hoắc Hoành khẽ cau mày, không hiểu cái gọi là tụ tập Phó lão đại nói cho lắm.
Lão Phùng có nỗi khổ không nói ra được, chỉ sợ nói ra sẽ bị đám người này đánh nên chỉ có thể để mặc đồng bọn tưởng bở.
Một tên không biết tự lượng sức mình cười lớn hùa theo:
Đúng vậy! Lần này chúng ta kiểm to rồi, có Hoắc thị lo ăn uống cho chúng ta, sau này chúng ta có người nuôi rồi! Nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.
Không cần cướp đồ sao được? Hằng năm mỗi lần chúng ta tụ tập chỉ trông cậy vào những thứ đồ tốt đó để tăng thể diện.
Trong đám người, một tên không tán thành, nói.
Bởi vì ở trên đảo tài nguyên rất thiếu thốn, trừ hải sản ra thì không có quá nhiều thịt gia cầm.
Cho nên thịt gà, vịt, bò vô cùng quý giá.
Phó lão đại thấy đám thuộc hạ kia đều nhìn mình, hằng giọng nói:
Ngày mai tao đi hỏi hắn xem có phải đóng tiền thật không.
Nếu như đáng tiền thật, năm nay lúc tụ tập chúng ta sẽ dùng cái này!
Được được! Dù sao nhiều thế này, lấy một cái ra cũng không xót.
Lúc bọn chúng đang bàn bạc, tên cướp biển ngồi cuối cùng lên tiếng hỏi:
Vậy con heo em nuôi lâu như vậy thì làm thế nào? Năm nay không đem ra à?
Đem gì mà đem, nếu cái đĩa kia thật sự đáng tiền thì lấy nó là được rồi, heo giữ lại chúng ta ăn!
Đúng đúng đúng, để ăn!
Một đám người bàn bạc xong, ai về chỗ người nấy ngủ.
Một tên khác cũng không hiểu nói:
Vừa rồi hắn lừa gạt đúng không?
Mấy cái đĩa kia làm sao có thể đáng tiền bằng gà vịt cá được!
Ở trong thế giới quan của bọn chúng, đồ ăn đáng tiền hơn so với những thứ đó rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Phó lão đại dựa theo giao hẹn đưa Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đến kho vũ khí đạn dược một chuyến nữa.
Lần này, Hoắc Hoành ở đó cả buổi sáng.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng Phó lão đại đồng ý với Hoắc Hoành.
Nhưng ngộ nhỡ là thật thì sao?
Lần này, mọi người đều nhao nhao nhìn Phó lão đại ngồi trên cùng.
Cái gì mà làm rất tốt, 10% đến tay rồi còn mất, chỉ còn lại bảo đảm hằng ngày, rốt cuộc tốt chỗ nào?! Đám người ngu xuẩn này! Bị người ta chơi cho con vui vẻ.
Haiz...
Mấy tên khác bị hắn nhắc nhở cũng lập tức gật đầu,
Đúng đúng đúng, chúng ta vẫn phải cướp một chút mới được.
Đúng vậy, nếu không đến lúc đó những tên cướp biển khác sẽ coi thường chúng ta.
Có điều...
cái đĩa kia thật sự đáng tiền như Nhị thiếu nói sao? Có thể bằng cả bữa cơm của chúng ta à?
Tên cướp biển vừa rồi chợt nhớ lại lời Hoắc Hoành nói khi ấy, nghi ngờ hỏi.
Tên thuộc hạ ở bàn bên cạnh cười nói:
Ha ha, lần này chúng 3ta chém Hoắc Hoành được một khoản, đúng là hả lòng hả dạ! Lão đại, anh đúng thật là lợi hại! Khua môi múa mép một cái, chúng ta không chỉ có thêm 109%, ngay cả chi tiêu hằng ngày cũng có.
Chỉ số thông minh của những tên thuộc hạ ở đây đều cùng một trình độ với Phó lão đại, đều dương dương tự đắc6 vì thắng lợi ngày hôm nay.
Đây là ý kiến của lão Phùng.
Nói xong, Phó lão đại vỗ vai người đằng sau,
Làm tốt lắm!
Cái người tên là lão 5Phùng đó miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng trong lòng lại than khổ.
Đúng vậy, các cậu có Tết âm lịch, có giao thừa, cuối năm chúng tôi cũng phải tìm chuyện vui vẻ một chút mới được.
Hoắc Hoành giống như hiểu ra, gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.