Chương 1793: Đấu giá - sao lại là cô ta?!


Trên đường đi, cô nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện nơi này là một cái thôn nhỏ nghèo khổ lạc hậu mà đám cướp biển tụ tập.

Ở chỗ nà8y, mặc dù cũng có người dân bình thường, nhưng đa số vẫn là cướp biển.
Hình như những người dân kia rất sợ hãi mỗi lần đám cướp biển3 kia tụ tập, vừa nhìn thấy cướp biển liền dẫn con của mình tản đi khắp nơi, sợ chọc tới bọn chúng.
Mà sự sợ hãi của bọn họ càng khiế9n những tên cướp biển này thêm phách lối.
Thậm chí trẻ con cũng không dám khóc, ch5ỉ có thể trốn ở trong lòng ba mẹ.
Trên đường, thỉnh thoảng Phó lão đại lại chào hỏi mấy tên cướp biển quen biết, cho đến khi bọn họ đi tới trước một cái nhà gỗ, thấy đám thuộc hạ của các thủ lĩnh cướp biển đều đứng ở cửa, cầm dao trong tay diễu võ dương lai.

ỒI Phó lão đại tới rồi.
Một người đàn ông đứng ở cửa được đông đảo thuộc hạ vây quanh nhìn thấy Phó lão đại tới, cười ha ha tiến lên đón.
Phó lão đại cũng lập tức phá lên cười,
Khổng lão đại, chúng ta đã một năm không gặp nhau rồi.
Người đi tới chỗ Phó lão đại tên là Khổng Chẩn Thiên, tuổi tác gần bằng Phó lão đại, để râu quai nón, mặc quần áo da.
Lúc đi qua hàng quán, tự ý lấy đồ ăn như chốn không người, gặp đồ ăn không ngon còn đạp đổ6 cả tiệm, chửi bởi ầm ĩ.
Đám dân thường bị dọa co rúc ở trong góc không dám nói gì.
Hai người trò chuyện mấy câu, Khổng Chẩn Thiên lại chuyển tầm mắt lên người Hoắc Hoành.
Bởi vì vừa rồi hắn thấy hình như Phó lão đại rất nhiệt tình với anh, hơn nữa hai người còn đi sánh vai với nhau, không giống thuộc hạ chút nào.
Nhưng thứ khiến Nhiếp Nhiên ấn tượng sâu sắc là cái tay phải của hắn.
Ông tay phải của hắn trống không, có vẻ là bị chặt đứt.

Đây là?
Lúc này Phó lão đại mới nhớ tới Hoắc Hoành, vì vậy vội vàng giới thiệu với Khổng Chẩn Thiên:
Người này đã cứu mạng tôi nên kết làm anh em với tôi, lần này nhân dịp tụ tập tối dẫn đi cùng cho cậu ta mở mang tầm mắt.

Khổng Chấn Thiên nghe thấy thế, không nhịn được nhìn Hoắc Hoành thêm mấy cái,
Cứu mạng Phó lão đại? Vậy bản lĩnh nhất định rất giỏi!
Hoắc Hoành mỉm cười,
Đâu phải bản lĩnh gì, chỉ là trùng hợp thôi.
Khổng Chẩn Thiên nghe vậy lập tức phá lên cười,
Ha ha ha, tốt tốt tốt, có bản lĩnh lại còn khiêm tốn, Phó lão đại trong họa có phúc, tìm được một người anh em tốt cho mình rồi.
Phó lão đại cũng rất đắc ý,
Đương nhiên! Đến bây giờ tôi vẫn không dám tin mình gặp vận may tìm được một người anh em tốt như vậy.

Chắc là anh bị đám lính kia hủy hang ổ, cho nên ông trời bồi thường cho anh rồi.
Khổng Chấn Thiên giống như là an ủi hắn, nhưng thực ra là cố ý châm chọc hắn.
Một người đàn ông bị chặt đứt tay phải, xem ra là một gã có rất nhiều kỳ tích.
Khổng Chấn Thiên đi tới, nhiệt liệt ôm Phó lão đại rồi vỗ vai hắn:
Đúng vậy, nhiều ngày không gặp như vậy, nhìn Phó lão đại rất có sức sống đầy, có lẽ lại làm một vụ lớn rồi hả?

Đâu có, tôi có làm lớn thế nào cũng không thể so sánh với Khổng lão đại được.
ở trước mặt Khổng Chấn Thiên, Phó lão đại rất khiêm tốn.
Dĩ nhiên Phó lão đại nghe ra được nhưng hắn không hề tức giận,
Ha ha ha, nếu thật sự như vậy, tôi tình nguyện bị đám lính kia phá hủy hang ổ một lần.
Phải biết rằng Hoắc Hoành là Nhị thiểu của tập đoàn Hoắc thị đó! Đừng nói đám lính kia phá hủy hang ổ của hắn một lần, cho dù hai lần hắn cũng nguyện ý! Nhưng Khổng Chấn Thiên không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nghe hắn nói thế rất kinh ngạc.

Phó lão đại này bị điên rồi à? Phó lão đại tình nguyện bị phá hủy hang ổ cũng muốn người anh em này? Chẳng lẽ người này thật sự có chỗ nào giỏi giang lắm à? Khổng Chấn Thiên lại quan sát Hoắc Hoành bên cạnh Phó lão đại mấy lần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.