Chương 1794: Đấu giá - sao lại là cô ta?!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 758 chữ
- 2022-02-10 09:18:11
Trong phòng khách có một cái bục rất lớn, phía dưới là đủ loại bàn ghế, trên bàn để đầy bia, rượu.
Có một vài tên đến sớm đã chúc tụ8ng nhau ầm ĩ.
Micro thỉnh thoảng phát ra tiếng the thé chói tai, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của đám cướp biển bên dưới.
Vừa nghe đến đại hội đấu giá, ai cũng cao hứng vỗ tay hoan hô.
Phó lão đại bảo Hoắc Hoành chơi cùng, đồng thời bảo các anh em bắt đầu chè chén say sưa.
Hoắc Hoành dẫn Nhiếp Nhiên tìm một nơi tương đối yên tĩnh để ngồi, nhìn cảnh tượng thác loạn trước mắt.
Người đàn ông trên bục búng tay một cái, một tên thuộc hạ bê cái hộp từ bên dưới lên.
Món đầu tiên là của ô lão đại.
Bọn chúng vừa nâng ly, vừa lắc lư theo giai điệu của ca khúc lỗi thời gì đó.
Còn có mấy người ngồi chơi đoán 3số uống rượu, cũng có người thì chơi tú lơ khơ.
Trong thôn đã không còn ai lang thang ở bên ngoài nữa.
Nhà nhà đều yên tĩnh ăn tối.
Chỉ có trong cái nhà này là náo nhiệt muốn bung cả nóc.
Nhiếp Nhiên nhân lúc mọi người không chú ý chạy đến phòng bếp một vòng, tìm cho mình và Hoắc Hoành ít đồ ăn.
Hai người ăn ít đồ, uống canh nóng, lập tức thoải mái hơn hẳn.
Rất lâu sau, đến khi bóng đêm ngoài cửa sổ đã hoàn toàn kéo đến, có một người tắt nhạc đi, đi từ bên dưới lên trên bục.
Lần này đám cướp biển uống bia rượu đang điên cuồng lắc lư kia đều yên tĩnh lại.
Tất cả đều ngồi về chỗ của mình, có một số tên thuộc hạ thì đứng ở sau lưng lão đại nhà mình.
Tên trên bục đưa tay ra hiệu,
Yên lặng, yên lặng! Mọi người yên lặng nào! Bây giờ chúng ta đã chơi thỏa thuê rồi, tiếp theo chính là đại hội đầu giá mỗi năm một lần của chúng ta.
Tôi tin rằng mọi người đều hiểu quy củ rồi, ai ra giá cao thuộc về người đó, hoặc là dùng thứ tương đồng để đổi, nếu thật sự không có tiền thì đánh nhau cũng được, chỉ một câu thôi, ai thắng là của người đó!
Người đàn ông kia cầm micro giá rẻ nói.
Hoắc Hoành sợ cô lại lừa mình, nhìn kĩ cô dưới ánh sáng, phát hiện sắc mặt cô dịu hơn thật, không còn dọa người như vừa rồi nữa, anh mới yên tâm.
Sắc trời bên ngoài nhà càng lúc càng tối.
Đây là cái đồng hồ đeo tay làm bằng vàng anh ta cướp được từ một chiếc thuyền buôn.
Nói rồi hắn mở cái hộp kia ra.
Một cái đồng hồ đeo tay vàng rực ở trong cái hộp, ánh sáng chiếu lên nhìn vô cùng phú quý.
Tôi trả tám trăm nghìn!
Chín trăm nghìn.
Một triệu!
Một triệu mốt.
Một triệu hai.
Con số đang không ngừng tăng lên, rất nhiều người đến một triệu đã dừng tay, chỉ có mấy tên cướp biển nhiều tiền và thể hiện tài lực của mình, không tiếc tổn hơn một triệu đi mua một cái đồng hồ vàng.
Đúng lúc này, Khổng Chẩn Thiên đột nhiên vỗ bàn một cái, rống lên,
Một triệu rưỡi!
Mấy tên cướp biển còn lại lập tức im lặng.
Mọi người nhìn thấy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc,
Vàng?
Vàng thật à?
.
Người thứ nhất nhanh chóng bắt đầu ra giá,
Tôi trả năm trăm nghìn.
Ngay sau đó người thứ hai nói:
Sáu trăm nghìn.
Bảy trăm nghìn!
.
Trong phòng loạn hết cả lên.
Hoắc Hoành lo lắng cho sức khỏe của Nhiếp Nhiê9n, lại thêm trong phòng này ồn ào như vậy, anh sợ cô sẽ không thoải mái, vì vậy nhân lúc Phó lão đại không chú ý, nói với cô:
Nếu em cảm t6hấy không thoải mái có thể đi ra ngoài đi dạo một chút.
Nhiếp Nhiên lắc đầu,
Không cần, nơi này không đi linh tinh thì hơn.
Hoắc Hoành c5ảm thấy cô nói có lý bèn nói:
Vậy nếu em cảm thấy không thoải mái thì nói với anh.
Em không sao, không cần quá lo lắng.
Nhiếp Nhiên cười, đi theo phía sau anh.
Dạ dày vẫn không thoải mái à?
Hoắc Hoành ghé sát tại Nhiếp Nhiên hỏi.
Em không sao rồi.
Nhiếp Nhiên trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.