Chương 1806: Người phụ nữ này, tôi muốn!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 958 chữ
- 2022-02-10 09:23:47
Sau đó cô phân phó mấy anh em của Phó lão đại,
Đưa cô ta xuống cho tôi.
Nói rồi cô chuẩn bị nhảy xuống trước.
Nhữn8g tên thuộc hạ kia đã bị cách đánh thô bạo của cô làm cho sợ hãi, theo bản năng gật đầu đi lên.
Tiếng nhạc xen lẫn tiếng kêu bị thương của phụ nữ cùng với tiếng thở hổn hển của đàn ông, khiến cho Nhiếp Nhiên không tự chủ được cau mày lại.
Cô không bài xích cảnh này, nhưng cũng không cần phải làm bẩn mắt mình.
Cô đi tới cửa sổ, nhìn bóng đêm giá rét nặng nề bên ngoài.
Nhiếp Nhiên thấy mấy tên ngu xuẩn kia không có tác dụng gì, chỉ có thể quay lại, đi t6ới trước mặt cô gái kia, ngồi xổm xuống.
Cô gái kia thấy Nhiếp Nhiên thì vô cùng cảnh giác, vừa rồi cô ta đã chính mắt thấy5 năng lực của đối phương.
Để đề phòng Nhiếp Nhiên ra tay, cô ta đã chuẩn bị tâm lý quyết một trận tử chiến.
Nhưng qua mấy giây, Nhiếp Nhiên không làm gì cô ta mà đột nhiên hỏi:
Còn nhớ tôi không?
Cô vừa nói như vậy, người bên dưới lập tức ngẩng đầu lên.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ là người quen cũ à? Anh hùng cứu mỹ nhân? Ngay cả cô gái kia cũng nhíu mày, nhìn cô chằm chằm.
Dễ thấy là cô ta không nhớ lắm.
Ặc...
Thế là xong rồi à? Đơn giản thế thôi? Vừa rồi nói có nhớ hay không gì đó đều là giả à? So với Cao lão đại bị đánh ngã hai lần, Nhiếp Nhiên thật sự là nhanh hơn nhiều.
Sau khi im lặng cảm thán, hai tên thuộc hạ kéo cô gái kia xuống.
Nhưng vừa mới chạm vào cô g3ái kia đã bị cô ta húc thẳng đầu vào mũi.
Tên cướp biển kia che mũi kêu ầm lên.
Sau đó hai người muốn lên giúp đỡ, 9kết quả cũng bị cô ta đánh lui xuống.
người này làm thế nào?
Nhiếp Nhiên không nhìn lấy một cái, chỉ nói hai chữ
Tùy đi.
Sau đó, cô quay về khoang thuyền, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy ở trên bục cô dũng mãnh như vậy, đám cướp biển kia cũng không dám chọc vào, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời cô, ném cô ta vào trong hầm rượu.
Trải qua hai ngày ầm ĩ, Hoắc Hoành khó khăn lắm mới có cơ hội có thể ở riêng với Nhiếp Nhiên, anh đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống.
Cuộc tụ tập vốn phải ba ngày ba đêm bởi vì sự tham gia của Nhiếp Nhiên mà khiến Cao lão đại rời đi trước, rút ngắn thành hai ngày một đêm.
Sau khi tụ tập kết thúc, các lão đại đi thuyền trở về.
Khi lên thuyền, đám thuộc hạ kia chỉ cô gái trong tay mình rồi hỏi:
Vậy...
Sự việc chen ngang này kết thúc, đám cướp biển kia lại tiếp tục chè chén say sưa.
Có phụ nữ càng làm cho bọn chúng trở nên điên cuồng hơn.
Những tên cướp biển mượn ánh lửa mờ tối cùng với những âm nhạc tiết tấu mạnh kia, trực tiếp ăn tại chỗ.
Hoắc Hoành nhân lúc nhiều người định đi tới thì bị Phó lão đại đã sảng khoái xong ngăn lại.
Hắn sung sướng kéo quần lên, đi tới chủ động cụng ly với Hoắc Hoành,
Nhị thiểu, vệ sĩ nhà anh không chỉ có năng lực, mà còn rất hiểu khẩu vị của anh.
Hoắc Hoành chỉ mỉm cười, không nói gì.
Anh cảm nhận được Nhiếp Nhiên cứu người xong cũng không lộ ra tâm trạng vui vẻ gì mà càng thêm nặng nề, thậm chí còn mang theo chút nóng nảy.
Tại sao phải cứu người này?
Nhiếp Nhiên nhắm hai mắt, cau mày lại, buồn phiền đáp:
Không biết.
Hoắc Hoành thấy cô trốn tránh như trẻ con thì bật cười, giơ tay véo mũi cô,
Đừng giận mình nữa, nếu như hối hận, anh bảo Phó lão đại ném người này xuống biển cho cá mập ăn.
Lần này Nhiếp Nhiên mới mở mắt ra,
Anh dám! Em tốn nhiều sức như vậy mới có được, anh dám ném xuống biển, em sẽ...
Nói được một nửa, Hoắc Hoành nhướng mày, khẽ cầm lấy cắm cô, hơi nâng lên,
Làm gì anh? Cũng ném xuống biển à? Vì một người không quen biết mà lại ném người đàn ông của em xuống biển? Đúng không?
Dáng vẻ anh rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu có tâm trạng đâu đùa với anh, cô hất nhẹ tay anh ra.
Nhiếp Nhiên dịch lại gần, thấp giọng nói:
Vào mấy tháng trước, trên máy bay chúng ta...
Còn chưa nói xong, cô đã nhanh chóng giơ tay chém vào cổ cô gái kia.
Cô gái kia vốn đã yếu ớt, đâu có tránh né kịp trong khoảng cách gần như vậy, lập tức bị đánh trúng, ngã xuống đất.
Nhiếp Nhiên đã giải quyết xong, sau đó phân phó hai tên thuộc hạ đứng ở phía xa:
Kéo xuống.
Cô ngồi một mình ở trong góc, vẻ mặt bất an và phiền não cùng với sự tức giận không thể nào phát tiết.
Hoắc Hoành thầm thở dài trong lòng, dịch qua đó, ôm lấy cô.
Lần này Nhiếp Nhiên không kháng cự mà dựa vào ngực Hoắc Hoành, nghe tiếng tim đập có quy luật của anh.
Hai người cứ ngồi yên lặng ở bên trong khoang thuyền.
Chỉ như vậy thôi mà sự bất an và phiền não trong lòng cô lại theo thời gian và tiếng sóng biển ngoài cửa sổ dần dần lắng xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.