Chương 1813: Đấu súng - em phải ném cô ta xuống biển!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1137 chữ
- 2022-02-10 09:23:47
Trên boong tàu là cảnh bắn nhau, đạn bay tứ tung, mà ở bên trong khoang thuyền, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên lại đang mở một lớp dạy h8ọc.
Hoắc Hoành dẫn Nhiếp Nhiên quay lại cửa sổ trời, đích thân dạy cho cô, trong cảnh chiến đấu này, lợi dụng mô phỏng và 3tính toán ra mục tiêu thế nào.
Vui rồi chứ?
Sau khi quay lại khoang thuyền, Hoắc Hoành cười hỏi.
Cũng tạm.
Nhiếp Nhiên ngồi ở cạnh giường, vẻ mặt mặc dù không có phản ứng gì quá lớn, nhưng Hoắc Hoành có thể thấy được cô đã thả lỏng hơn.
người phụ nữ đó nhảy xuống biển rồi!
Tên thuộc hạ không đuổi kịp kia chạy từ trên boong thuyền ra phía sau, báo cáo với Phó lão đại.
Phó lão đại kinh ngạc hỏi:
Nhảy xuống biển?
Tên thuộc hạ không ngừng gật đầu,
Đúng vậy, vừa nãy em muốn đưa cô ta lên thuyền cùng, chắc là vừa nãy đâm nhau làm cô ta tỉnh lại, em mới mở cửa khoang thuyền ra đã bị cô ta đấm cho một cái, sau đó cô ta lao ra nhảy thẳng xuống biển.
Nhiếp Nhiên đi về phía trước mấy bước, xác nhận mấy lần:
Anh chắc chắn cô ta nhảy xuống biển thật chứ?
Chắc chắn, tôi tận mắt thấy cô ta nhảy xuống.
Tên cướp biển rất sợ Nhiếp Nhiên sẽ trách tội hắn nhưng lại không dám kiếm cớ, sợ chọc giận cô bị cô bắn chết.
Yên tâm đi, Phó lão đại, đến lúc đó chúng tôi cùng tới uống rượu chúc mừng kho vũ khí đạn dược đã hoàn thành.
Hoắc Hoành cười nói.
Nghe được mấy chữ uống rượu chúc mừng, Phó lão đại cũng rất vui vẻ gật đầu,
Được được được, vậy tôi chờ khi đó uống với Nhị thiếu một trận!
Cô Diệp, kỹ thuật bắn của cô thật lợi hại.
Phó lão đại vội vàng đi vào, cười ha ha khen ngợi Nhiếp Nhiên.
Lần này hẳn hoàn toàn phục rồi.
Giương buồm xuất phát thôi.
Nhiếp Nhiên vỗ vai Phó lão đại, ra lệnh.
Phó lão đại ngẩn ra một chút, gật đầu,
A a, về thôi, về thôi...
Nhưng trong lòng vẫn không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại có thái độ kỳ quái như vậy.
Giống như ban đầu cô không chịu chấp nhận mình, cuối cùng không phải cũng buông lỏng rồi sao? Anh tin đây là một quá trình, cần thời gian từ từ rèn luyện.
Sau khi trải qua một trận bắn nhau ngắn ngủi, Phó lão đại dùng móc sắt móc lên thành cái thuyền gãy của mình, sau đó đi về phía hòn đảo.
Bởi vì từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên đều dựa vào giác quan thứ sáu và nhiều năm kinh nghiệm 9để bắn, đồng thời chỉ có thể mỗi lần nhắm bắn một mục tiêu.
Còn Hoắc Hoành thì khác, cách anh dùng có thể gộp toàn bộ ngườ6i trên boong tàu vào đó.
Lúc lên đến đảo trời đã tối rồi.
Phó lão đại bảo Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên ở trên đảo nghỉ ngơi một thời gian nữa rồi hãy đi, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đã muốn đi.
Nghe đám cướp biển kia hoan hô trên boong thuyền, Hoắc Hoành nhân lúc đám người kia không chú ý lén hôn lên má cô một cái, khen ngợi:
Cô gái nhà anh thật thông minh!
Tâm trạng Nhiếp Nhiên đang không tệ nên cũng không so đo với anh.
Hai người từ cửa sổ trời quay lại khoang thuyền một lần nữa.
Vừa dứt lời đã nghe thấy
ùm..
một tiếng, giống như là có cái gì đó rơi xuống nước.
Không xong rồi, không xong rồi! Lão đại! Người phụ nữ đó...
Hắn còn tưởng Nhiếp Nhiên sẽ vô cùng phẫn nộ, cho dù không bắn chết thuộc hạ thì cũng sẽ trách phạt tên thuộc hạ kia, nhưng ai ngờ Nhiếp Nhiên lại thản nhiên như không.
ĐẤU SÚNG - EM PHẢI NÉM CÔ TA XUỐNG BIỂN!
Hoắc Hoành thấy cô không sao nữa, cũng bỏ qua chuyện này.
Anh tin rằng một ngày nào đó cô sẽ ổn.
Một người dạy nghiêm túc, một học cẩn thận.
Hai người lại đều là người thông minh, có thể5 nói là vừa dạy đã hiểu, một học biết mười.
Lúc hắn đang không biết làm thế nào, định nhờ lão đại xin tha thứ cho mình thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói,
Vậy thì tốt.
Hẳn ngây ra,
Hả?
.
Người này không phải do cô cố gắng đánh nhau mới thắng về được cho Nhị thiếu à? Phó lão đại cũng há hốc mồm với phản ứng của cô.
Chẳng mấy chốc đã giết hết người trên boong.
Lúc này đám thuộc hạ của Phó lão đại đã leo lên thuyền của Cao lão đại, đánh thắng một trận.
Năng lực của cô gái này thật sự không thể khinh thường.
Những tên cướp biển khác cũng tràn vào trong, cười nói:
Đúng vậy cô Diệp, kỹ thuật bắn của cô quá ngầu!
Mỗi tên một phát, không hề dừng lại! Đúng là tay súng thiện xạ!
Lúc này bọn chúng đều vô cùng kính nể, không ai dám nói linh tinh là cô dựa vào thủ đoạn khác lên chức, lại càng không dám lôi chuyện đó ra trêu chọc cô.
Chuyện này làm cho Phó lão đại kinh ngạc,
Sao lại đi vội như vậy?
Hoắc Hoành đã đổi sang Âu phục của mình, lại thành Nhị thiếu nhanh nhẹn, anh nói với Phó lão đại:
Lần này tôi tới để xem tiến độ của kho vũ khí đạn dược, bây giờ đã xem xong rồi nên không thể nán lại lâu nữa, công ty
Thật không? Vậy chúng ta chốt rồi nhé, đến lúc đó anh nhất định phải tới.
Phó lão đại nói xong lại nhìn Nhiếp Nhiên, nhiệt tình nói:
Cô Diệp cũng phải tới!
Nhiếp Nhiên nhếch mép một cái, gật đầu, coi như là đồng ý.
Ném hết người của Cao lão đại xuống biển cho cá mập ăn, lại cọ rửa boong thuyền xong, lúc này Phó lão đại mới mời Nhị thiểu và Nhiếp Nhiên qua.
Nhưng ngay khi bọn họ leo lên thuyền của Cao lão đại, đột nhiên nghe thấy một tên thuộc hạ trong thuyền của Phó lão đại hô to lên,
Đứng lại! Mau ngăn cô ta lại, ngăn cô ta lại! Đừng để cô ta trốn thoát!
Chuyện gì thế?
Phó lão đại hô lên với cái thuyền trước mặt.
Chẳng bao lâu sau Nhiếp Nhiên đã tìm được chút cảm giác sau khi giết được mấy người.
Nhiếp Nhiên coi đám cướp biển kia như chuột bạch để huấn luyện, mỗi tên một phát, nhanh mà chắc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.