Chương 1844: Cô theo dõi tôi - người hoặc tổng tuyển
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 665 chữ
- 2022-02-10 09:23:47
Mới đi đến một cái ngã tư, Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi, vô tình sờ đến cái điện thoại đã vỡ nát màn hình.
Lúc này cô mới nhớ ra đ8iện thoại hỏng rồi, không thể nào gọi điện thoại cho Hoắc Hoành được nữa.
Ở đây có cửa hàng điện thoại nào không?
Cô quay đầu hỏi. <3br>
Mấy người kia ngẩn ra, sau đó gật đầu nói:
Có.
Dẫn tôi đi.
Sau đó bọn họ dẫn Nhiếp Nhiên đến con phố đồ điện gia dụng gần đó.
<9br>Nhiếp Nhiên không có tâm trạng đi dạo, tìm người hỏi rồi đi đến cửa hàng điện thoại.
Nhân viên bán hàng thấy có khách tới, tươi cườ6i niềm nở chào hỏi:
Chào cố, xin hỏi mọi người muốn mua điện thoại thế nào?
Cô có loại nào tốt thì giới thiệu đi!
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn5 điện thoại trưng bày trong kệ.
Nhân viên bán hàng lập tức lấy mấy cái điện thoại ra,
Kiểu này, còn cả kiểu này, cùng với hai kiểu này nữa, đều là những kiểu hot nhất trong cửa hàng chúng tôi gần đây, rất được thanh niên yêu thích.
Nhiếp Nhiên nhìn một cái, trong đó có một kiểu giống hệt với cái điện thoại Hoắc Hoành mua cho cô.
Hồi đó, sau khi nộp cái điện thoại kia cho Lý Tông Dũng, cô không có điện thoại nữa, sau đó là Hoắc Hoành mua cho cô một cái.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại không thích kiểu điện thoại này, quá hiện đại nên dễ bị trộm.
Vì thế, cô chỉ xem qua rồi lại quay đi xem những cái điện thoại khác trên kệ.
Sau khi tìm mấy lần, cô thấy một cái điện thoại màu trắng nhỏ nhắn trong góc liền chỉ vào nó, nói:
Lấy cho tôi cái đó đi.
Người bán hàng nhìn theo hướng cử chỉ thì kinh ngạc:
Cái đó?
Đúng vậy.
Nhưng...
đó không phải là điện thoại thông minh, là điện thoại của người lớn tuổi.
Tôi biết.
Người bán hàng thấy cô còn nhỏ tuổi thì mỉm cười nói:
Cô gái, cô mua cho ba mẹ mình hả? Cô thật là có hiếu, kiểu điện thoại cho người già này ở chỗ chúng tôi cũng rất tốt, có thể điều chỉnh kiểu chữ lớn nhỏ, loa cũng to.
Pin lại trâu, có thể dùng được hẳn một tháng đấy.
Cô ta giới thiệu một hơi đặc điểm của cái điện thoại kia, sau đó lại bổ sung:
À đúng rồi, tín hiệu cũng là điểm mạnh của cái điện thoại này, cho dù ở đâu, điện thoại cũng có thể bắt được tín hiệu.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, hỏi:
Hầm để xe, thang máy, góc chết đều được à?
Đúng vậy, kiểu điện thoại này đặc biệt được làm ra cho người lớn tuổi, cho nên tăng cường mấy chức năng này, đề phòng lúc cần tìm sự giúp đỡ.
Người bán hàng cười đáp.
Nhiếp Nhiên nghịch cái điện thoại màu trắng bạc nhỏ nhắn trong tay rồi nói rất chắc chắn,
Rất tốt, tôi mua cái này.
Được, mời cô qua đây thanh toán.
Nhiếp Nhiên lấy cái thẻ Hoắc Khải Lãng cho mình ra để quẹt, sau đó người bán hàng lấy cái điện thoại mới ra khỏi tủ, giao cho Nhiếp Nhiên.
Lúc ra khỏi phố đồ điện gia dụng, mấy người theo ở phía sau nghĩ cách có thể nịnh bợ Nhiếp Nhiên, hơn nữa cũng để hòa giải bầu không khí:
Hóa ra cô Diệp chạy xa như vậy là vì mua điện thoại cho ba mẹ, thật là hiểu thảo.
Ai mà trở thành người nhà của cô Diệp thì thật hạnh phúc.
Nhiếp Nhiên nghe bọn họ nói thì dừng bước lại, bình tĩnh ném lại một câu,
Tôi không có người nhà.
Sau đó cô lại bước đi, để lại đám người kia trong gió lạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.