Chương 1868: Tranh chấp ở khu phố náo nhiệt - ra tay giúp đỡ


Hàng quán hai bên đường không ngớt tiếng rao, mùi thơm của đồ ăn bay ra khắp nơi, trong đêm giá rét này mang theo sự ấm áp.

Nhiếp Nhiên8 tìm một sạp hàng bán khoai lang nướng, mua một củ khoai vừa nướng xong, vừa đi vừa ăn, nhìn cô rất nhàn nhã.

Không biết đã đi dạo bao3 lâu, cũng không biết đi dạo tới nơi nào, ở trong đám người ồn ào náo động đột nhiên vang lên một giọng nói khó chịu.
Cô vốn định đợi đám người này không di chuyển nữa thì sẽ tìm khe hở rời đi thì lại nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc vang lên,
Ông buông tôi ra, ông còn dám đụng vào tôi, cẩn thận tôi gọi người tới!
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn qua khe hở giữa trùng trùng điệp điệp bóng người.
Quả nhiên là Nhiếp Dập! Có điều...
Không phải vị thiếu gia này đang ở trường quân đội cho trẻ em sao? Tại sao lại ở đây? Lúc này Nhiếp Nhiên mới nhớ ra trường quân đội cho trẻ em ở ngoại ô, cách công ty vệ sĩ không quá xa.

Ôi chao! Bánh b9ao của tôi! Thằng nhóc này, xô nát gian hàng của tao còn muốn chạy à?
Tiếng nói tức giận của một người đàn ông trung niên vang lên trong đám 6người.
Sau đó giọng một cậu bé cũng vang lên,
Ông buông tôi ra! Ông mau buông tôi ra!

Buông mày ra? Buông mày ra thì ai đền bánh ba5o cho tao!
Tiếng cãi nhau càng ngày càng lớn, khiến người xung quanh nhao nhao quanh đó.
Nhiếp Nhiên ở trong đám người nên cũng bị ép theo bọn họ dịch qua hướng kia.
Có thể nó gặp ở chỗ này cũng không phải là kỳ lạ lắm.

Nhưng giờ này chắc trường quân đội đã đóng cửa rồi chứ!

Sao thằng nhóc này lại ra ngoài được? Nhiếp Nhiên lại nhìn bên cạnh nó, không có Diệp Trần, cũng không có bạn nhỏ nào đồng trang lứa với nó.

Cơ bản có thể phán đoán nó lén chạy ra ngoài một mình.

Cũng thông minh đấy nhỉ? Nhiếp Nhiên lặng lẽ nhìn Nhiếp Dập ương bướng, năm lần bảy lượt muốn chạy, đều bị ông chú trung niên đó túm gáy, kéo nó lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia bị cổ áo siết cho đỏ bừng, nhưng nó vẫn không từ bỏ.


Gọi người? Mày gọi đi, bây giờ mày gọi ngay cho tao!

Ông buông tôi ra, ông mau buông tôi ra! Tôi nói cho ông biết, ba tôi là người rất lợi hại, ông dám động đến tôi, tôi sẽ bảo ông ấy bỏ tù ông!
Ý của nó vốn là muốn dọa người kia, nhưng người kia không chỉ không bị dọa mà còn hừ lạnh nói:
Bỏ tù tao? Nào nào nào, tao muốn xem xem là nhân vật nào ghê gớm có thể tùy tiện bắt người như vậy đấy!
Nói rồi ông ta oai phong nhấc nó lên, dùng sức lắc hai cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.