Chương 1870: Tranh chấp ở khu phố náo nhiệt - ra tay giúp đỡ
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 698 chữ
- 2022-02-10 09:29:30
Theo tay ông chú trung niên kia chỉ, Cửu Miêu nhìn thấy bánh bao rơi đầy dưới đất, sau đó nói:
Nó làm hỏng bao nhiêu bánh bao của ông, tôi đền cho ô8ng.
Cô?
Ông chú kia nhìn cô ta, dường như là đang đánh giá tính chân thực trong lời nói của cô ta, sau đó suy nghĩ rồi nói:
Được rồi, cũ3ng không nhiều, hai lồng bánh bao, mỗi cái bánh bao năm tệ, một lồng có mười cái, hai lồng là một trăm tệ.
Nhiếp Dập lập tức nhảy lên,
Bánh bao gì9 mà đắt như vậy, hẳn năm tệ, rõ ràng là ông đang lừa gạt!
Ông chủ trung niên nghe thấy thế thì dựng mày lên, Cửu Miêu lập tức lấy hai tờ tiền đó ra6,
Được rồi, chỗ này có hai trăm tệ, có thể thả nó đi rồi chứ?
Ông chú nhìn thấy cô gái này ra tay hào phóng như vậy nên không tính toán với Nhiếp 5Dập nữa,
Thằng nhóc con, coi như mày may mắn, hôm nay gặp được một cô gái tốt, nếu không tạo sẽ đưa mày đến đồn cảnh sát, để cho ba mẹ mày đến tìm mày!
Nhiếp Dập lấy được tự do, vội vàng nấp ở sau lưng Cửu Miêu, sau đó cáo mượn oai hùm nói:
Hừ! Chủ tiệm lòng dạ hiểm độc như của ông sớm muộn gì cũng sập tiệm!
Ông chú trung niên vốn định kết thúc tại đây, nhưng ai ngờ thằng nhóc này còn nguyền rủa ông ta, ông ta giận đến nỗi định đánh nó,
Mày nói cái gì! Thằng ranh này có phải mày muốn ăn đòn không?
Thấy nắm đấm kia sắp lao đến, Cửu Miêu nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, hơn nữa tăng thêm lực tay, nhắc nhở,
Ông chủ, động thủ đánh người, tôi có thể đưa ông đến đồn cảnh sát đấy.
Ông chủ không ngờ cô gái này lại mạnh như vậy, chỉ có thể oán hận buông tay xuống, tức giận nói:
Thằng ranh này nguyền rủa tôi! Tôi mới mở hàng, còn chưa bán cho ai đã bị nó xô đổ lồng hấp, lại bị nó nói như vậy, xui xẻo thể nào hả!
Cửu Miêu suy nghĩ rồi lạnh giọng nói với Nhiếp Dập ở sau lưng:
Xin lỗi.
Từ trước đến giờ Nhiếp Dập luôn mang tính khí cậu ấm làm sao có thể dễ dàng xin lỗi như vậy, nó nghiêng đầu hừ một tiếng,
Tôi không xin lỗi đấy! Tôi đâu có nói sai! Ông ta lòng dạ đen tối, năm tệ ở trong trường học tôi là có thể mua hai cái bánh bao!
Đó là trường học của chúng mày! Ai quy định toàn bộ bánh bao ở thành phố A phải bán theo giá ở trường học chúng mày? Trường học chúng mày là Cục Giá cả à?!
Lúc này Cửu Miêu cũng đưa ra mệnh lệnh cuối cùng với Nhiếp Dập,
Xin lỗi, nhanh lên, nếu không tôi sẽ đi ngay.
Sự uy hiếp này cực kì có tác dụng, ở nơi xa lạ như thành phố A, Nhiếp Dập nhanh chóng sợ hãi, không cam lòng thấp giọng qua loa lấy lệ một câu,
Xin lỗi.
Nó đã xin lỗi rồi, như vậy có thể đi rồi chứ?
Cửu Miêu chặn ở trước mặt Nhiếp Dập, lạnh lùng hỏi ông chủ trước mặt.
Ông chú cau chặt mày, hình như vẫn cảm thấy không đủ,
Nó như vậy là xin lỗi tôi à? Là đang xin lỗi mặt đất thì có! Không thành khẩn một chút nào!
Nếu ông muốn thành khẩn, vậy ngày mai tôi dẫn nó và ông cùng đến Cục Giá cả và Cục Vệ sinh.
Cửu Miêu dửng dưng nói.
Ông chú trung niên kia lập tức bị chặn họng.
Ông ta vốn chỉ buôn bán nhỏ, kinh doanh không có giấy phép, nếu đến những đục đó, ông ta đâu còn có thể tiếp tục làm nữa.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể ỉu xìu thả bọn họ đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.