Chương 1903: Trở thành thận tín - một lời khẳng định


Thật ra trước kia nó cũng gọi Nhiếp Nhiên như vậy, nhưng từ sau khi cô cứu nó, lại còn bị thương, Nhiếp Dập cảm thấy gọi cô như vậy thì không ổn lắm8.

Vì thế, nó chỉ có thể qua loa lấy lệ ngáp một cái rồi nói:
Mẹ, con mệt rồi, con muốn đi ngủ.
Diệp Trận vừa nghe thấy thế, vội vàng dừng3 lại,
Con mệt rồi à? Vậy mẹ bảo người giúp việc chuẩn bị nước cho con, con tắm xong rồi ngủ.
Một tay Nhiếp Dập bỏ thạch cao nên tắm không tiện, Diệp Trần gọi ba người giúp việc tới tắm giúp nó5.
Người thì cởi giày, người thì kéo áo khoác, người thì đỡ cánh tay bị thương của nó.

Đi ra ngoài? Không, không phải chứ, mẹ tắm giúp con, con có một tay không tiện, bác sĩ cũng nói không thể dính nước, con...
này...
Ai cũng cẩn thận từng li từng tí một.
Ban đầu Nhiếp Dập cảm thấy không có gì, nhưng chính sự chăm sóc quá mức này lại khiến nó nhớ đến cánh tay bị thương của Nhiếp Nhiên.
Hai ngày nay con cứ nghỉ ngơi ở nhà, muốn ăn 9cái gì muốn cái gì thì nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đáp ứng tất cả cho con.

Vâng!
Nhiếp Dập dùng sức gật đầu.
Sau đó, nó nhìn Diệp Trần d6ặn dò từ tầng trên xuống đến tầng dưới.
Khi đó, cô còn bị thương nặng hơn nó mà vẫn cầm súng sống mái với đối phương, còn kéo nó tránh đạn.
Bây giờ nó chỉ vì tay bị trật khớp thôi mà mẹ nó đã làm quá như vậy, khiến nó cảm thấy rất không thoải mái.
con trai...
Bà ta còn chưa nói xong, cánh cửa kia đã đóng lại, những lời càm ràm của bà ta hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài.
Nhiếp Dập thấy cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vào phòng tắm tắm rửa.
Đến khi người giúp việc cởi xong áo khoác, nó ngăn lại:
Để tôi tự làm, mọi người ra ngoài đi.
Ba người giúp việc nghe Nhiếp Dập nói vậy, đang định lui ra ngoài thì lại nghe thấy Diệp Trận phản đối:
Cái gì mà tự làm, tay con bị thương, bác sĩ đã nói là không được cử động linh tinh rồi.

Bác sĩ đâu có nói con không thể cử động, hơn nữa con chỉ trật khớp thôi, đâu phải là gãy xương.
Nhiếp Dập cạn lời.

Xùy xùy xùy! Nói linh tinh cái gì thế! Trật khớp không phải là bị thương à? Bị thương đến gân cốt phải nghỉ một trăm ngày, con phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng mới được!
Từ trước đến giờ Diệp Trần luôn nuông chiều đứa con trai này, đương nhiên muốn nuôi nó trắng trẻo, khỏe mạnh rồi.

Mẹ, con đã mười bốn tuổi rồi, không phải là bốn tuổi.
Mẹ mau đi ra ngoài đi, con muốn tắm rồi đi ngủ.
Nhiếp Dập mất kiên nhẫn nói một câu, sau đó đuổi những người giúp việc kia và Diệp Trận ra ngoài.
Trong những ngày tiếp theo, Nhiếp Dập ở nhà lúc nào cũng bị Diệp Trân trông chừng, chăm sóc từng li từng tí.

Bởi vì Diệp Trận biết qua hai tháng nữa Nhiếp Dập sẽ phải xa nhà đến chỗ xa hơn để học, cho nên gần như nhốt nó ở trên giường, có lúc cơm trưa cũng tự mình bê lên tầng cho nó.

Lúc đầu, tay Nhiếp Dập bị thương, để bà ta đút cơm cho còn có thể chấp nhận được, nhưng dần dà, thạch cao đã dỡ ra rồi, những vết bầm tím trên mặt cũng đều tan hết cả, Diệp Trần vẫn không chịu cho nó xuống giường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.