Chương 1910: Cô đang sợ - là tôi!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 626 chữ
- 2022-02-19 08:20:03
Vì một thuộc hạ thần kinh như vậy mà chết cùng, rõ ràng là một chuyện vô cùng không đáng! Ông ta cố gắng ổn định lại tâm trạng, đè nén ưu tư nói với 8Hoắc Hoành:
Hoắc tổng, cậu đừng quên tôi và cậu đã hợp tác bao nhiêu năm nay, bây giờ cậu vì một người phụ nữ mà qua cầu rút ván, sau này còn ai dá3m hợp tác với cậu nữa!
Hoắc Hoành nghe thấy ông ta tố cáo mình, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, giọng nói không có bất cứ chút thay đổi nào,
Sao Nghiêm 9lão đại lại nói như vậy, toàn bộ người của tôi đều chĩa súng vào cô ta, không phải là đang tỏ rõ thái độ của tôi sao? Sao có thể nói là qua cầu rút 6ván được?
Anh bình tĩnh ung dung như vậy, vào lúc này lại thành lạnh lùng vô tình.
Lửa giận bốc lên cuồn cuộn trong lòng Nghiêm lão đại, nh5ưng ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói:
Nhưng mà...
Vẫn nói kẻ đi chân trần không sợ người đi giày, ông ta thật sự sợ cô gái này rồi.
Ngộ nhỡ cô mà bắn thật, không phải ông ta sẽ xong đời sao! Nhiếp Nhiên cười nhướng mày lên, dường như là đang suy nghĩ.
Nhiếp Nhiên cười lạnh ở một tiếng rồi hỏi:
Vậy sao?
Nghiêm lão đại nhìn khẩu súng đen ngòm trong tay cô, không ngừng ra sức gật đầu,
Đúng...
đúng đúng...
cô đừng kích động, cô...
đừng...
đúng, tôi...
tôi đùa thôi, không, không thể coi là thật.
Lúc này Nghiêm lão đại đâu có còn sự uy nghiêm nào của lão đại nữa.
dù sao cậu cũng không thể chỉ chĩa súng vào cô ta là xong, cậu không định khuyên cô ta mấy câu à?
Hoắc Hoành vẫn cười nhạt, không có bất cứ hành động nào,
Điều tôi có thể làm chính là, một khi cô ta bắn chết ông, tôi sẽ lập tức bắn chết cô ta, chỉ như vậy mà thôi.
Anh nói dứt khoát gọn gàng, nhưng chính cách làm quả quyết như vậy mới càng khiến lòng người ta lạnh run.
Trong lòng Nghiêm lão đại thắt lại, trợn trừng mắt:
Cô ta là người phụ nữ của cậu, cậu nỡ à?
Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên, đáy mắt không có bất cứ tình cảm nào, nói thẳng:
Không nhắc tới việc cô ta có phải là người phụ nữ của tôi hay không, cho dù là người phụ nữ của tôi, chỉ cần cô ta dám phá hỏng việc hợp tác của tôi, cũng không cần phải giữ lại nữa.
Nhiếp Nhiên nghe xong, ý cười trên khóe miệng càng thêm tùy tiện, cô dịch lại gần Nghiêm lão đại hơn,
Thế nào, Nghiêm lão đại, chúng ta cùng chết đi?
Đáy mắt cô lóe lên ánh sáng điên cuồng, dọa cho Nghiêm lão đại sợ xanh mặt, ông ta dùng sức lắc đầu,
Không, không, không, không, cô...
cô...
Ngay lúc Nghiêm lão đại không biết nên làm thế nào, cuối cùng Hoắc Khải Lãng cũng nói,
Được rồi! Diệp Nhiễm, bỏ súng xuống.
Nếu tôi không bỏ thì sao?
Nhiếp Nhiên lạnh giọng.
Nghiêm lão đại chỉ nói đùa thôi, không thể coi là thật được.
Tiếng Hoắc Khải Lãng lại vang lên,
Diệp Nhiễm, cần gì phải vì một câu đùa mà ầm ĩ thành như vậy? Đùa giỡn cũng phải có ranh giới cuối cùng.
Câu nói cuối cùng khiến cho trái tim Nhiếp Nhiên thắt lại.
Rõ ràng là ông ta đã nhận ra mình không có ý đồ giết Nghiệm lão đại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.