Chương 1933: Anh sợ mất em - đây là cái bẫy
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 771 chữ
- 2022-02-19 08:20:03
Nhưng nếu như anh chết, chỉ còn một mình em ở trên cõi đời này, ngày đêm chịu nỗi đau mất đi anh.
Đây chính là một trong nhữn8g nguyên nhân tại sao anh từng muốn để cô đi.
Không chỉ là vì muốn cho cô sự tự do.
Mà anh càng không muốn li3ên lụy đến cô.
Dựa vào lời nói vừa rồi của em, cho dù anh có chết thật, thành quỷ cũng phải quấn lấy em.
Nhiếp Nhiên nghe lời thề trẻ con của anh mà cười đến rung người.
Hoắc Hoành càng tức giận hơn, trực tiếp đè lên cô, oán hận nói:
Còn cười! Có tin anh xử lý em không?
Sự uy hiếp của anh không có một chút tác dụng nào với Nhiếp Nhiên, khóe miệng cô mang ý cười nhẹ, vòng tay qua cổ anh.
Trong đêm tối yên tĩnh không một tiếng động, chút ánh sáng mờ tối ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, tôn lên đôi mắt trong veo của cô.
Sau đó, giọng cô khẽ khàng vang lên bên tai anh,
Đừng sợ, người đàn ông của em phải tự tin, vững vàng, trưởng thành, làm bất cứ chuyện gì cũng đều bày mưu nghĩ kể mới đúng.
Đừng đẩy mạnh vào trong sự bế tắc đó nữa, cũng đừng cảm thấy tội lỗi.
Nếu em đã chọn anh thì đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.
Nếu như thật sự có một ngày em mất anh, em sẽ sống tiếp thật tốt, sống thay cả phần của anh
Quả nhiên, người đàn ông bên cạnh mắc bẫy, anh tức giận nghiến răng trừng mắt lên, cuối cùng véo mũi cô một cái,
Đúng là đồ không có lương tâm!
Nhiếp Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, che mũi mình,
Em đâu có không có lương tâm, không phải anh sợ em đau khổ à? Em làm vậy là để giảm bớt đau khổ đấy.
Nếu bàn về đổi trắng thay đen, không ai nói lại được cô gái này.
Hoắc Hoành tức đến nội thương, tâm trạng mất mát vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Nhiếp Nhiên vòng tay lên cổ anh, cười nói:
Nếu sợ em đau khổ, lại không muốn em đi tìm một người khác thì phải sống thật tốt, đời này giữ chặt em trong tay, như vậy không phải là được rồi sao?
Hoắc Hoành vẫn nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói:
Chắc chắn rồi.
Chỉ là, nếu như tình cảm là thứ có thể khống chế thì làm sao gọi là tình cảm được? Trong khoảng thời g9ian cô ở bên mình, có lúc anh vui mừng vì anh có cộ.
Nhưng có lúc anh sẽ hối hận, hối hận anh có cô rồi mà để cô ở tr6ong tình cảnh lúc nào cũng có thể mất đi anh.
Cho nên anh sợ, sợ có một ngày mình sẽ hy sinh trong nhiệm vụ này, mà b5ỏ lại có một mình.
Lúc anh đang đắm chìm trong suy nghĩ, Nhiếp Nhiên có thể cảm nhận được bắp thịt của anh dưới tay mình đang căng ra, đủ để có thể thấy anh rơi vào sự vướng bận và đau khổ thế nào.
Khi đó anh bởi vì không yêu được mà khổ, bây giờ lại trở thành không bỏ được mà đau.
Trong lòng Nhiếp Nhiên khẽ run lên, cô hít sâu một hơi, đè nén sự nghẹn ngào ở cổ họng, giả vờ bình tĩnh nói:
Ngày đêm? Em chung tình như vậy à?
Hoắc Hoành vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ thì nghe thấy thế, trong nháy mắt đã tỉnh táo, anh híp mắt lại, giữ chặt cô ở trong lòng mình,
Nghe ý của em là nếu anh chết rồi, em sẽ tìm một người khác à? Hả?
Chưa biết chừng, dù sao đàn ông thích em cũng nhiều lắm.
Nhiếp Nhiên cố ý chọc giận anh.
nữa.
Đồng thời, nếu như có một ngày anh bất hạnh mất đi em, vậy thì cũng mong anh sống thay cả phần của em nữa.
Có được không?
Một người là lính mũi nhọn xuất sắc, một người là sát thủ hạng nhất, sao có thể dễ chết như vậy? Cô chỉ muốn dùng những lời này để xoa dịu tâm trạng của anh mà thôi.
Nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Lời cô nói khiến trái tim anh giống như ngâm ở trong nước chanh ấm, chua ngọt, lại có chút ưu tư khó hiểu, khiến anh nhất thời lại khó mà mở miệng, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.