Chương 1968: Tìm cơ hội giải quyết - gặp lại cửu miêu



Chiều mai em bay rồi, qua tối nay chúng ta sẽ không được gặp nhau một thời gian, còn không cho anh ở lại à?

Nhưng đây là ký túc xá của em, 8nếu như anh muốn thật thì chúng ta có thể về nhà.
Dù sao Hoắc Khải Lãng cũng hủy bỏ giám thị với cô rồi, có lẽ cũng đồng thời khôi phục tự d3o của cô.

Nhiếp Nhiên thật sự cảm thấy ký túc xá không phải là một chỗ tốt.

Ở đây nhiều người phức tạp, ngộ nhỡ ai truyền đến9 tai chú Trần hoặc là Hoắc Khải Lãng thì không ổn lắm.
Thật ra cố không nghiên cứu, nghi ngờ gì, chỉ đơn giản đối mặt với nhau, nhưng trong lòng anh lại sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Anh ngẩn người, sau đó theo bản năng giơ tay lên che mắt cô lại.

Mau ngủ đi, còn không ngủ ngày mai sẽ không có tinh thần đâu.
Sau đó không chờ Nhiếp Nhiên mở miệng nói chuyện, anh ấn đầu cô, ôm thật chặt cô vào trong lòng mình.
Nhưng hôm nay Hoắc Hoành giống như đã vứt bỏ tất cả băn khoăn và kiêng dè, ôm 6cô không chịu buông tay,
Không cần đâu, đi đi lại lại phiền phức lắm, cứ ngủ thể này đi.

Nhưng đây là giường đơn, làm sao ngủ được?
Nhiếp5 Nhiên bị đè giữa ngực anh và tường, không gian nhỏ hẹp thật sự khiến cô không thở nổi, cô giơ tay muốn đẩy anh ra.
Hoắc Hoành cười,
Rất đơn giản, anh nằm nghiêng ôm em ngủ là được rồi.
Nói xong, anh nằm nghiêng người, ôm cô vào trong lòng mình, bọn họ mặt đối mặt nhìn đối phương.
Ở trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh của Nhiếp Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, khiến trong lòng Hoắc Hoành khẽ run lên.
Anh xin lỗi.
Anh xin lỗi, Nhiếp Nhiên.
Anh lặng lẽ gào thét nơi đáy lòng.
Nhưng lại không thể phát ra khỏi khổ họng.
Cảm giác muốn nói mà lại không thể nói cùng cảm xúc dồn nén hành hạ anh cả đêm.
Đêm hôm đó, anh không hề ngủ.

Buổi chiều bay, chẳng lẽ em phải ngủ đến chiều mới dậy à? Hơn nữa giường nhỏ như vậy, chen chúc ngủ cũng không thoải mái.
Nhiếp Nhiên trừng anh một cái, sau đó ngồi dậy xuống giường, đi vào trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, nụ cười trên khóe miệng Hoắc Hoành đã biến mất.
Anh ngồi dậy, chống khuỷu tay lên đùi, vẻ mặt nặng nề.
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, không nói gì nữa, yên tĩnh vùi đầu vào ngực anh ngủ.
Hoắc Hoành nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô mới dám cúi đầu nhìn cô một cái.
Nhìn cô ngủ không chút phòng bị, anh mới dám để lộ ra vẻ đau đớn, bế tắc, phức tạp.
Anh nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên như vậy cho đến khi trời sáng, dường như muốn khắc sâu hình bóng cổ vào trong lòng mình vậy.
Hoắc Hoành nhìn quá chuyên chú, đến nỗi khi Nhiếp Nhiên tỉnh dậy, anh suýt nữa không kịp thu hồi vẻ mặt mà lộ ra sơ hở.

Sao em dậy sớm thế, chiều mới bay, không cần dậy sớm đầu.
Hoắc Hoành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Anh ngồi ngây ra đó làm gì, mau đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó đi làm.
Nhiếp Nhiên lau mái tóc ẩm ướt đi ra, thấy Hoắc Hoành đang ngồi ngẩn người bèn thúc giục anh.
Hoắc Hoành lấy lại tinh thần, sau đó nói:
Không cần, hôm nay anh xin nghỉ, không muốn đi.

Xin nghỉ? Anh xin nghỉ với ai, trong công ty anh là lớn nhất rồi.
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười.
Nói chuyện không để ý như vậy, anh đang ngẩn ra cái gì không biết.
Hoắc Hoành hình như cũng phát hiện ra câu trả lời của mình có vẻ qua loa lấy lệ, anh cười nói:
Buổi chiều em phải đi rồi, anh muốn ở lại đây với em không được sao?
Nhiếp Nhiên lau qua tóc rồi đặt khăn lông sang bên cạnh.

Cô mặc áo khoác mỏng vào, nói:
Ai cần anh ở bên, em phải đi huấn luyện đây.

Huấn luyện? Buổi chiều em đi rồi, em còn muốn huấn luyện cái gì?
Hoắc Hoành cau mày hỏi.

Nhiếp Nhiên quay đầu lại, đáp:
Buổi chiều đi và huấn luyện có mâu thuẫn già, dù sao em cũng rảnh rỗi.

Vậy anh đi cùng em, em đợi anh.
Sau đó anh đứng dậy, bước nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Chỉ một lát sau, anh đã bước ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.