Chương 1972: Tìm cơ hội giải quyết - gặp lại cửu miêu
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 826 chữ
- 2022-02-19 08:25:10
Đó là sự lạnh lẽo đã từng giết người.
Nhiếp Nhiên dẫn bọn họ lên đảo, Phó lão đại vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nhiếp Nhiên, lập tức 8cười tiến lên đón.
Cô Diệp, đã lâu không gặp.
Nhiếp Nhiên mỉm cười gật đầu,
Đúng vậy, đã lâu không gặp, Phó lão đại.
Nào nào nào, đi đườ3ng vất vả cực khổ rồi, tiệc tẩy trần đã dọn xong, chỉ đợi một mình cô thôi.
Cảm ơn Phó lão đại nhiệt tình chiêu đãi, nhưng chúng tôi đến để làm việ9c, không ăn tiệc rượu gì đâu, mong Phó lão đại nói tình hình bây giờ với tôi, để tôi còn chuẩn bị tâm lý.
Phó lão đại nghe thấy thế thì cười lớn,
C6ô Diệp đúng là hết lòng với công việc, có điều bây giờ vẫn chưa có vấn đề gì, đám cảnh sát biển kia vẫn tìm kiếm kiểm tra ở vùng biển xung quanh thôi5, chưa vào đây.
Nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên cứng lại,
Anh nói là cảnh sát biển vẫn chỉ đang tìm kiếm cơ bản nhất, chưa tiến vào vùng biển của chúng ta?
Đúng vậy.
Vậy tại sao anh phải yêu cầu phải người tới gấp như vậy?
Chẳng trách vừa rồi thuyền đi thông thuận cả đường, cô còn tưởng là người của Phó lão đại quen thuộc địa hình đặc biệt tránh đi, hóa ra là cảnh sát biển chưa hề vào khu vực này! Phó lão đại giải thích:
Không phải tôi là Hoắc tổng của mọi người nói.
Lúc đó tôi còn thấy lạ, cậu ấy vốn phản đối tôi đánh trận này, nhưng sau đó không hiểu sao lại đồng ý, còn tăng tốc phái người tới trợ giúp thế này, tôi nghĩ có lẽ là cậu ấy lo lắng nơi này bị lộ ra.
Vốn dĩ phản đối đánh trận này, sau đó lại đồng ý? Anh đồng ý đánh trận đánh này? Nhưng tối hôm qua rõ ràng anh nói với mình là sẽ bảo Lý Tông Dũng liên lạc với người bên kia, sau đó tránh trận đánh này.
Tại sao anh lại nói với Phó lão đại là đồng ý? Rốt cuộc tình hình bây giờ là gì? Một loạt vấn đề nhảy ra trong đầu Nhiếp Nhiên, Phó lão đại ở bên cạnh thấy cô đứng ở đầu gió không nhúc nhích, chỉ đành uyển chuyển nói:
Cô Diệp, nếu cảnh sát biển vẫn chưa tới, vậy hay là chúng ta ăn cơm trước đi, tất cả đợi ăn cơm xong rồi hãy nói, được không?
Nhiếp Nhiên nghe thấy hắn nói thế mới hoàn hồn lại:
Được, nếu Phó lão đại đã nói thế rồi thì ăn cơm trước đi.
Phó lão đại lập tức ra lệnh cho người đi chuẩn bị, sau đó đón Nhiếp Nhiên đi lên trên đảo.
Ở trong cái hang động quen thuộc đó, Nhiếp Nhiên được coi là thượng khách, ngồi ở chỗ trước kia Hoắc Hoành ngồi.
Cô và Phó lão đại uống đơn giản một ly, sau đó lúc ăn cơm cô mới tùy ý hỏi:
Nghe nói lần này là do Cao lão đại nên mới bị cảnh sát biển tìm kiếm trên diện rộng à?
Nhắc tới Cao lão đại, ý cười ở khóe miệng Phó lão đại thoáng lúng túng, sau đó nói:
Còn không phải sao, ai biết tên kia chết rồi còn không an phận, lại bị người ta phát hiện, tôi còn tưởng hắn đã sớm vào bụng cá mập rồi chứ.
Hắn gắp một gắp thịt dê đặt vào trong bát Nhiếp Nhiên, định né tránh chuyện này,
Sao cô Diệp lại không ăn thể, ăn nhiều một chút, lần này Hoắc tổng đưa rất nhiều đồ tốt qua đây.
Nhiếp Nhiên nhìn gắp thịt dê lớn kia, cười nói:
Tôi đã ăn no rồi.
Phó lão đại trợn to hai mắt, chỉ bán đồ ăn tẩy trần cho cô kia,
Nhiều đồ ăn thế này, cô ăn chút xíu đã no rồi?
Nhiếp Nhiên áy náy nói:
Ừm, trên đường tôi hơi say sóng, cho nên khẩu vị không tốt lắm.
Mong Phó lão đại có thể hiểu.
Ồ, vậy có cần tôi bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn đêm cho cô Diệp không?
Không cần phiền toái như vậy đâu, tôi không có thói quen ăn đêm
.
Phó lão cười lớn:
Xem ra cô Diệp không chỉ hết lòng với công việc, mà còn là một người rất nghiêm khắc với mình.
Thói quen thôi mà.
Nhiếp Nhiên cùng hắn ngồi ở ghế chủ nói chuyện vô cùng sôi nổi.
Phía dưới là ba mươi vệ sĩ của Hoắc Hoành cùng với các anh em vào sinh ra tử bên cạnh Phó lão đại.
Cả bữa cơm cũng coi như tương đối hòa thuận vui vẻ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.