Chương 1984: Cầu xin tôi đi - khó phân biệt thật giả


Tất cả đều đứng im ở đó không lên tiếng.

Phó lão đại cảnh cáo mấy câu đơn giản rồi ra lệnh cho bọn chúng trở về.
Vẻ mặt cô u ám, cho dù ở cá9i góc tối đen như vậy thì vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng khó chịu, người lạ cấm lại gần phát ra từ trên người cô.
Gió đêm6 trên đảo thổi vào trong cánh cửa gỗ tàn tạ vừa bị cô đạp hỏng, phát ra những tiếng
vù vù
.
Phó lão đại ngủ dậy, vốn định đi tìm Nhiếp Nhiên bảo cô đi ăn sáng sau đó bắt đầu bàn vấn đề cảnh sát biển, nhưng vừa mới tới cửa đã thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở đó với ánh mắt khó chịu, hắn ta đành dừng bước lại, sau đó từ từ lui ra ngoài.
Nhưng hắn ta mới vừa đi ra chưa được hai bước đã nghe thấy một tiếng gọi vang lên sau lưng,
Lão đại!
Phó lão đại giật mình, quay lại đập vào đầu tên cướp biển kia một cái,
Muốn chết à mà gọi to như vậy! Không biết bé mồm vào à!
Tên cướp biển kia vô duyên vô cớ bị đánh một cái, che trán nói:
Lão đại, bên công trường cần anh đi xem một chút.

Biết rồi.
Phó lão đại đi đến phía hắn chỉ, nhưng mới đi được mấy bước đã lập tức quay lại, nói với tên thuộc hạ kia:
Đúng rồi! Mày đi nói với các anh em, tâm trạng cô Diệp không tốt, bảo bọn nó cẩn thận một chút, đừng có đi trêu chọc cô ấy.
Tên thuộc hạ kia nghe thấy thế, vội vàng đáp lời,
Vâng, em biết rồi, em sẽ đi ngay.
Vì vậy, suốt cả ngày không có ai dám đến gần căn nhà gỗ nhỏ đó.
Tất cả lời của Cửu Miêu cuối cùng đan xen vào nhau thành câu nói cuối cùng đó.
Anh ta vứt bỏ cô, hoàn toàn vứt bỏ cô rồi...
Cô cứ tùy ý ngồi dưới đất như vậ5y, mỗi câu một chữ Cửu Miêu nói đều đang vang lên trong đầu cô hết lần này đến lần khác.
Có phải cô bị anh ta vứt bỏ rồi không? Nếu như tôi nói, anh ta muốn giết cô thì sao? Thừa nhận đi, anh ta vứt bỏ cô rồi, hoàn toàn vứt bỏ cô rồi.
Vứt bỏ cô...
Ba chữ đó giống như lời nguyền không ngừng vang lên trong đầu cô.
Cô cứ ngồi ở đó như vậy, giống như một pho tượng đến khi trời sáng trưng, người bên ngoài đã bắt đầu bận rộn trên công trường.
Những người ở phía xa lúc đi qua căn nhà gỗ nhỏ của Nhiếp Nhiên, thỉnh thoảng lại liếc qua đây mấy cái, nhưng đa phần là cúi đầu rời đi.
Chẳng8 mấy chốc nơi này đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Nhiếp Nhiên đi vào nhà gỗ nhỏ, sau khi đi vào cô không nằm lên giường 3mà tìm một chỗ tối tăm nhất trong căn phòng, nơi ánh sáng không thể chạm đến được rồi ngồi xuống.
Hoàn toàn vứt bỏ cô rồi...
Vứt bỏ cô rồi...
Cô siết chặt tay, dùng sức quá lớn đến nỗi khiến đầu ngón tay trắng bệch.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trời cũng dần sáng lên.
Dưới mệnh lệnh của lão đại nhà mình, ai cũng tránh xa căn nhà đó giống như là đang tránh siêu vi trùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.