Chương 2002: Thật sự bị lưu đày - bỏ thuyền


Lúc này, Cửu Miêu cũng đi từ bên ngoài đi vào, cô ta nói với Nhiếp Nhiên:
Tôi nhìn thấy bên ngoài có tổng cộng sau chiếc thuyền đa8ng đến gần chúng ta.

Sáu chiếc? Vừa nãy không phải mới có hai chiếc sao? Sao lại nhanh như vậy!
Phó lão đại lập tức tiến lên, d3ùng ống nhòm nhìn ra xa.

Nhiếp Nhiên xem bản đồ, căn cứ theo những gì Cửu Miêu nói, cô phát hiện nếu như muốn tiếp tục dẫn9 bọn họ tiến vào quần đảo, chỉ sợ đến cuối cùng còn chưa cắt đuôi được đã bị bọn họ bao vây tấn công rồi.


Không được, bây6 giờ bọn chúng đang bao vây chúng ta, chúng ta nhất định phải lập tức bỏ thuyền lên đảo mới được.
Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi ph5ương án, nói với Phó lão đại.

Phó lão đại quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên,
Bỏ thuyền? Rồi chúng ta trở về bằng cách nào?
Nơi này cách hòn đảo chính một đoạn, không có thuyền, bọn họ sẽ thật sự bị nhốt trên hòn đảo biệt lập này.

Dưới tình hình không có thức ăn, nguồn nước, đến lúc đó bọn họ không cần đánh mà sẽ chết luôn.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại nói:
Có thể tìm một chỗ kín đáo giấu thuyền, tất cả mọi người lên đảo.
Phó lão đại cau mày, không tán đồng:
Nhưng lần này chúng ta không mang đủ nước và đồ ăn, chỉ có khoảng hai mươi người, lên đảo ngộ nhỡ đánh nhau...
Nhiếp Nhiên nghiêm giọng cắt ngang,
Tôi bảo mọi người lên đảo là để ẩn nấp, hơn nữa bọn chúng bám sát như vậy, chỉ lợi dụng sương mù dày để che chắn thật sự khó bảo đảm.

Huống hồ bây giờ là buổi tối, trên thuyền có thiết bị chiếu sáng, cảnh sát biển hoàn toàn có thể dựa vào nguồn sáng để đuổi theo.

Mọi người nắm chắc phương hướng, lập tức tắt tất cả ánh đèn trên thuyền, sau đó đổi hướng đi dạo với bọn chúng một chút.

Được.
Tên thuộc hạ kia đã bị khí thế của Nhiếp Nhiên thuyết phục, lần này không nhìn Phó lão đại nữa mà đáp một tiếng, sau đó lập tức đi làm việc.

Sau dặn dò của Nhiếp Nhiên, chỉ nửa phút ngắn ngủi, tất cả ánh đèn bên trong thuyền đều đã tắt.

Trong nháy mắt hoàn toàn không nhìn thấy sương mù dày đặc trong đêm đen nữa.

Mấy chiếc thuyền hải quân nhìn thấy cái thuyền ở không xa phía trước đột nhiên biến mất trên mặt biển, lập tức tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước.

Nhưng khi bọn họ tiến lên phía trước thì lại phát hiện phía trước đã không có thuyền bè gì cả, thấp giọng lẩm bẩm nói,
Kỳ lạ, chiếc thuyền kia đâu rồi? Vừa nãy rõ ràng vẫn ở chỗ này.
Mới nói xong, sau lưng đã truyền tới một giọng nói vô cùng uy nghiêm,
Chuyện gì thế?
Thủy thủ kia vội vàng quay lại, cúi chào báo cáo với đối phương,
Báo cáo sư đoàn trưởng Nhiếp, chiếc thuyền không biết tên trước mặt đã biến mất trong cự ly 12km rồi.
Hóa ra người đứng ở bên cạnh thủy thủ kia chính là Nhiếp Thành Thắng.

Bởi vì lần này chuyện Cao lão đại chết gây ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên người ở Quân khu 2 của Nhiếp Thành Thắng cũng bị điều động tới.

Lúc này ông ta mặc đồ rằn ri, nhìn ra xa, hạ lệnh:
Mở hệ thống radar phụ trợ định vị để tìm kiếm!

Rõ, sư đoàn trưởng!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.