Chương 2048: Uống say - mất công đợi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 776 chữ
- 2022-02-19 08:30:17
Cửu Miêu nghiêng đầu nhìn người gục trên vai mình ngủ không có chút cảm giác nào.
Xem ra thật sự đã uống say rồi.
8
Cô ta không biết làm sao, chỉ đành đặt cô lên cái giường trong căn phòng nhỏ.
Cửu Miêu thầm nghĩ trong lòng.
Cô ta càng dán chặt tầm mắt vào cánh cửa phòng Nhiếp Nhiên.
Nhìn cô ngã xuống giường ngủ say, t3rên mặt không có nửa điểm phòng bị, vẻ mặt Cửu Miêu lạnh đi, lại từ từ đưa tay ra...
Nhưng vừa mới giơ ra, cô ta đã d9ừng lại giữa không trung.
Mà Giang Viễn ở bên đống lửa thấy Cửu Miêu đưa người đi mất nửa tiếng, mãi không về, không nhịn được muốn đi qua đó xem sao.
Một tên cướp biển bên cạnh đang định rót rượu cho Giang Viễn, thấy hắn định chạy đi, lập tức kéo hắn lại nói:
Mày đi đâu thế?
Giang Viễn ngồi phịch xuống đất, hắn muốn thoát khỏi kiềm chế của những tên kia, trả lời:
Tao qua bên kia xem một chút, đến bây giờ anh Cửu vẫn chưa về, tạo sợ anh ấy uống say ngã ở trên đường.
Tên kia lập tức phá lên cười,
Ha ha ha, có lẽ A Cửu sẽ không về đâu.
Giang Viễn không hiểu:
Tại sao?
Một gã khác cũng cầm ly rượu lảo đảo đi tới, ôm cổ Giang Viễn nói:
Không sai, có lẽ bây giờ anh Cửu của mày đã say ngã ở trên giường của cô Diệp rồi, chưa đến ngày mai, có lẽ sẽ không tỉnh lại đâu.
Giang Viễn trợn tròn mắt:
Không thể nào,lúc chiều bọn họ còn giận nhau mà.
Mấy gã xung quanh thấy hắn ngu ngốc như vậy, không nhịn được đập vào gáy hắn một cái,
Có phải mày bị mù không hả? Phụ nữ tức giận thì giải quyết trên giường.
Có câu nói thế nào nhỉ, không phục thì làm đến phục mới thôi.
Chúng mày nói có đúng không?
Tên cướp biển kia rất mạnh miệng, khiến cho những tên khác cười ầm lên phụ họa.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cô ta ngồi ở trong bóng tối, lúc nào cũng nhìn chằm chằm phòng của Nhiếp Nhiên.
Vì thế, cô ta không thể không thu tay lại, cuối cùng lui ra ngoài.
Nhưng khi đóng cửa lại, cô ta không rời đi ngay mà nấp ở chỗ tối, yên lặng đợi.
Nếu như có thật sự có mục đích gì, vậy thì khi đám cướp biển này giải tán, cô cũng nên bắt đầu rồi! Đêm se lạnh.
Gió biển trên đảo thỉnh thoảng lại thổi qua nhè nhẹ, cho dù bây giờ là cuối mùa xuân, vậy mà đến đêm nhiệt độ vẫn hơi lạnh.
Nói thật, cô ta không tin Diệp Nhiễm thật sự sẽ ngủ say như chết thế này.
Vừa mới b6ị đám cướp biển ám sát, làm sao có thể tin tưởng những người này như vậy được? Nhưng cô giả vờ ngủ như vậy rốt cuộc là vì cái5 gì? Định chờ đám cảnh sát biển kia đến sao? Hay là cô có tính toán gì khác? Nếu ở trước mặt cô ta mà Diệp Nhiễm vẫn giả vờ ngủ như vậy, chắc chắn là không muốn nói cho mình biết, lần này mình mà thăm dò nhất định sẽ khiến Diệp Nhiễm không vui.
Không biết đã đợi bao lâu, nhưng từ đầu đến cuối Cửu Miêu vẫn không đợi được cánh cửa kia mở ra lần nữa.
Chẳng lẽ...
Không sai, phụ nữ rất dễ giải quyết, hai cái miệng dính vào nhau là giải quyết được hết.
Đúng thể đúng thế, đến lúc đó có ghê gớm thế nào cũng sẽ vặn eo cầu xin mày, ha ha...
Những tên cướp biển kia càng nói lại càng kinh khủng.
Cửu Miêu ở phía xa ngồi xổm ở sau căn nhà gỗ nhỏ của Nhiếp Nhiên, chỉ nghe thấy xa xa truyền tới từng tràng cười ầm ĩ, nhưng không biết bọn chúng đang cười cái gì.
thật sự là uống say à? Trong nháy mắt đó Cửu Miêu bắt đầu nghi ngờ chính mình đã nghĩ nhầm.
Nhưng cô ta chưa từ bỏ ý định, vẫn đợi thêm rất lâu trong màn đêm u ám, sương mù cũng càng lúc càng dày.
Dần dần, những tràng cười và tiếng ầm ĩ của đám cướp biển phía xa bắt đầu lắng xuống.
Chắc là bọn chúng đã tan cuộc rồi.
Cuối cùng, đợi mất bốn tiếng, lúc trời sắp sáng, Cửu Miêu có thể khẳng định người trong phòng sẽ không ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.