Chương 2064: Đơn vị dự bị tiến đánh
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1030 chữ
- 2022-02-19 08:35:24
Ông ta là người duy nhất có thể ở trên đảo.
Bọn họ quyết định để cho ông ta dụ những tên cướp biển kia ra, sau đó sẽ 8để cho binh lính ẩn nấp chờ cơ hội ở xung quanh tiến lên bắt trọn bọn chúng.
Không có nước, không có thức ăn, ngay cả lửa cũng không thể đốt để tránh bị người tập kích, lúc ngủ lại càng lo lắng sợ hãi.
Dưới áp lực tinh thần lớn như vậy, chỉ có mấy người kiên trì được.
Bây giờ chế độ đã sửa lại rồi nên không cần thiết nữa.
Vẻ mặt Lý Kiêu thản nhiên, hình như không vì thế mà cảm thấy hối hận.
Khi đó Nhiếp Nhiên
phản bội
quân đội, đám người Hà Giai Ngọc cũng được chia vào lớp 3 lớp 4, nhưng bọn họ không có một ai vui vẻ cả.
Bọn họ không chỉ phải tự sinh tồn ở trên đảo mười ngày, hơn nữa còn phải lo lắng
quân địch
tập kích bất ngờ.
Mà lần này
quân địch
chính là binh lính của đội thủy quân lục chiến.
Lý Kiêu thuận miệng lanh lảnh gọi một tiếng,
Giáo quan.
Tại sao em vẫn gọi tôi là giáo quan thế, tôi đã không phải là giáo quan của em nữa rồi.
Phương Lượng gặp được người quen cũ đã lâu không gặp nên tâm tình rất tốt.
Ở đội thủy quân lục chiến trải qua huấn luyện lâu như vậy, gương mặt vốn có chút non trẻ của anh ta đã dần dần trở nên trưởng thành hơn.
Còn người của đội thủy quân lục chiến hình như không cảm thấy sát hạch mười ngày này có cái gì vất vả, bọn họ huấn luyện còn khổ cực hơn thế này nhiều.
Đám người kia dã ngoại sinh tồn mười ngày, về cơ bản đều chưa ăn cái gì.
Các anh là lính cũ dĩ nhiên nói như vậy rồi, ban đầu lúc là tân binh tôi không tin các anh có thể chịu được.
Nghiêm Hoài Vũ bị người ta chế giễu như vậy, cầm bánh bao lên cắn mạnh một miếng.
Không chịu được?
Binh lính kia cười một tiếng, gọi hai người đang phân phát bánh bao lại:
Tôi nói này Phương Lượng, Uông Tư Minh, không phải hai người cũng mới từ đơn vị dự bị ra ngoài sao, mau dùng kinh nghiệm bản thân dạy bọn họ đi.
Chỉ cần bắt được lão đại của bọn chúng,3 thể thì những tên tôm tép kia cũng không nhảy được bao lâu.
Trong phòng họp sôi nổi thảo luận đủ kiểu phương án và 9ý kiến khác nhau, mà các binh lính bên ngoài thì tạm thời nghỉ ngơi ở trên boong tàu.
Tuy nói đơn vị dự bị là đơn vị ưu tú, là nơi cung cấp linh mũi nhọn cho các đơn vị khác, nhưng so với những người đã trải qua đủ loại huấn luyện tàn khốc này, bọn họ vẫn là kẻ tay mơ.
Sáu lớp, phần lớn đều bị tiêu diệt trong vòng năm, sáu ngày.
Bây giờ lên thuyền, bọn họ nhân thời gian nghỉ ngơi đến phòng bếp bảo người làm cho ít bánh bao để lấp đầy bụng.
Đám người cũ kia lúc huấn luyện thì nghiêm khắc với những người mới này, nhưng ở phương diện sinh hoạt thì vẫn chiếu cố những tay mơ của đơn vị dự bị, chủ động cầm bánh bao đến, phát cho từng người.
Lúc sát hạch bọn họ không thấy đám người quen cũ này, bây giờ nhìn thấy, vẻ mặt cũng tươi cười hơn nhiều.
Không có gì là chịu hay không chịu được cả, ở đó thời gian trôi qua rất nhanh.
Phương Lượng tìm một chỗ trống bên cạnh Lý Kiêu ngồi xuống.
Có điều vẫn là đã lâu không gặp, ở đơn vị dự bị sống có tốt không? Đã quen thuộc với huấn luyện ở lớp 1 chưa?
Bây giờ em không ở lớp 1
Lý Kiêu đáp.
Phương Lương hơi ngạc nhiên, hỏi:
Vậy em ở lớp nào?
Em vẫn ở lớp 6.
Lý Kiêu trả lời.
Vừa rồi đúng là đơn vị dự bị đ6ang làm sát hạch huấn luyện dã ngoại.
Lần sát hạch này cấp bách và căng thẳng hơn so với bất cứ lần sát hạch nào trư5ớc kia.
Nhưng đến khi kết thúc cũng đều kiệt sức ngã ra đó, không thể nhúc nhích.
Khó khăn lắm mới tuyên bố kết thúc sát hạch thì tiểu đoàn trưởng lại ra lệnh cho bọn họ đi theo đội thủy quân lục chiến tới nơi này.
Các cậu ở đó có chịu được không?
.
Lúc này Phương Lượng và Uông Tư Minh đã phát bánh bao xong một vòng rồi, cầm cái túi không đi đến.
Làm sao có thể, hồi đó em vào lớp 6 chẳng qua là tạm thời mà thôi, sao lại...
Anh ta vẫn muốn tiếp tục nói, lại nghe thấy Lý Kiêu nói:
Em từ chối.
Cái gì?
Phương Lượng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hồi đó lúc ở đội tân binh, anh ta đã biết mơ ước của Lý Kiêu chính là vào lớp 1 của đơn vị dự bị.
Nhìn dáng vẻ mấy cậu đi, đợi ngày nào đó tân binh các cậu đến đơn vị của chúng tôi, các cậu sẽ biết cái gì gọi là không chết cũng phải lột một lớp da.
Mấy người lính cũ ở đội thủy quân lục chiến thấy Nghiêm Hoài Vũ và cả mấy người Hà Giai Ngọc ngồi tựa vào nhau, ngay cả sức ăn bánh bao cũng không có, tốt bụng nhắc nhở.
Đúng vậy, các cậu còn quá trẻ tuổi, cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Những người cũ ở bên cạnh vừa châm chọc vừa gặm bánh bao trắng, vô cùng thảnh thơi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tên Nhiếp Nhiên vẫn còn ở lớp 6, những người đó tự động từ bỏ suất vào lớp học mới, vẫn ở lại lớp cũ.
Giây phút đó, Lý Kiêu lại sinh ra suy nghĩ giống như bọn họ, cuối cùng lại cũng cùng nhau ở lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.