Chương 2072: Là bọn họ?! - đứng ở phía đối lập
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 652 chữ
- 2022-02-19 08:35:24
Nhiếp Nhiên nấp ở sau tảng đá, bắn mấy phát súng về phía đối phương.
Sau khi nghe thấy tiếng rên rỉ truyền đến từ cách đó không xa, cô nhanh8 chóng chớp thời cơ bên kia bị thương cần thời gian điều trị, dẫn đám người kia tiếp tục chạy về phía trước.
Đám binh lính sau lưng thấy bọ3n chúng vừa trốn vừa bắn trả như vậy, cũng lập tức đuổi theo.
Hai bên giống như đang đọ sức chạy.
Đường chân trời trên đảo đã bắt đ9ầu có chút ánh sáng.
Nhiếp Nhiên cảm thấy rằng nếu không thể cắt đuôi được đám linh thì thật sự không kịp mất.
Cửu Miêu bắn một phát súng ra xa rồi mới trả lời:
Tôi ở lại giúp cô.
Nghĩa khí như vậy à? Đúng là chuyện cười.
Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở cô ta,
Vậy thì cô đừng hối hận, ở lại chưa chắc có thể sống đâu.
Chẳng lẽ lên thuyền thì sẽ sống à?
Cửu Miêu quay sang, lạnh lùng hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên.
Nhưng Phó lão đại không đồng ý,
Như vậy sao được, nếu như cô ở lại, đến lúc đó tôi phải ăn nói với Hoắc tổng thể nào?
Nhiếp Nhiên đẩy hắn ra, lạnh lùng nói:
Anh không cần nói cái gì cả.
Không muốn chết thì mau bảo nhóm người kia đi đi!
Nhưng mà.
Nhớ lấy, đi theo hướng Đông Nam, nghe rõ chưa!
Phó lão đại thầy cô đã quyết như vậy, chỉ đành đồng ý,
Được, tôi biết rồi.
Trước khi đi, hắn đặc biệt để một nhóm người tương đối quen thuộc địa hình xung quanh ở lại cho Nhiếp Nhiên, sau đó mới dẫn đám còn lại cẩn thận rời đi trong lúc chưa bị phát hiện.
Có Nhiếp Nhiên cản trở cho bọn chúng, bọn chúng chạy thoát khá dễ dàng.
Nghiêm Hoài Vũ? Tiếng hô vừa rồi là của Hà Giai Ngọc đúng không? Chẳng lẽ...
người của đơn vị dự bị đến à? Trên con đường này không có ánh đèn, lại thêm sương mù dày đặc khiến bọn họ không nhìn thấy rõ đối phương, chỉ dựa vào âm thanh và hướng đạn để phân biệt phương hướng của nhau.
Bây giờ tiếng gọi này khiến Nhiếp Nhiên vốn muốn bóp cò không nhịn được dùng tay lại.
Lúc trời tối bọn họ 6còn có thể ẩn nấp, nhưng đến ban ngày thì không.
Nhiếp Nhiên nghiến răng, quyết định giải quyết hết những người này rồi sẽ rời đi, nhưng độ5t nhiên nghe thấy một tiếng kêu nhỏ,
Nghiêm Hoài Vũ!
Hai bên tạm dừng bắn khiến âm thanh kia rất rõ ràng, Nhiếp Nhiên còn có thể dễ dàng cảm nhận được sự lo lắng và bất an trong giọng nói đó.
Nhiếp Nhiên lập tức kinh hãi trong lòng.
Người đuổi theo bọn họ lại là đơn vị dự bị
Đây là tình cờ, hay là cố ý? Nhiếp Nhiên nhất thời không phân biệt được, sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định đánh cược một lần.
Phó lão đại, nơi này cách chỗ ban đầu chúng ta bỏ thuyền lên đảo không xa, bây giờ anh phân một nhóm người lên thuyền rời đi!
Phó lão đại bắn mấy phát súng ra ngoài, sau đó hỏi:
Vậy cô thì làm thế nào?
Tôi ở lại.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng thay bằng đạn, định tấn công tiếp.
Đoàng! Tiếng súng lại vang lên.
Nhiếp Nhiên đột nhiên cảm nhận được có một bóng đen ngồi xổm xuống ở bên cạnh mình, cô quay đầu sang nhìn thì thấy Cửu Miêu đang không ngừng bắn về phía đám người phía xa.
Tại sao cô không đi?
Nhiếp Nhiên cau mày hỏi.
Đúng thế, lên thuyền không thể sống được.
Ngược lại còn có thể sẽ chết nhanh hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.