Chương 2075: Tập kích bất ngờ - bọ ngựa bắt xe không dè chim sẻ đứng sau
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 562 chữ
- 2022-02-19 08:35:24
Uông Tư Minh cũng vô cùng ảo não nói:
Đội trưởng Lưu bảo chúng ta lập tức rút lui.
Không được! Chúng ta chỉ cần vòng qua8 bên kia là có thể rồi, tại sao phải rút lui.
Nghiêm Hoài Vũ không cam tâm, nhảy dựng lên.
Đây không phải là nhìn3 con vịt tới tay rồi còn bay mất à! Uông Tư Minh nhắc nhở:
Đây là mệnh lệnh...
Nhưng vào lúc này Nghiêm Hoài Vũ đâu có n9ghe lọt tai,
Vấn đề là bây giờ anh ta không hề biết rõ về tình hình ở đây, đối phương đã không còn hỏa lực mà đấu với chú6ng ta nữa, căn bản không cần phải sợ! Anh chưa từng nghe câu tường ngoài trận, có thể không tuân theo lệnh vua à?!
Nhưng5 làm như vậy quá mạo hiểm, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì, ai chịu trách nhiệm?
Uông Tư Minh ra sức khuyên.
Song Nghiêm Hoài Vũ vẫn khăng khăng cho mình là đúng:
Không ai cần chịu trách nhiệm, cứ để tôi lo!
Nói rồi anh ta cầm khẩu súng định đi xuống dưới sườn núi.
Có điều, anh ta còn chưa đứng hẳn lên thì đã bị Phương Lượng kéo lại,
Nghiêm Hoài Vũ! Bây giờ không phải là lúc cho cậu giở tính trẻ con ra đây.
Quân đội có quy củ của quân đội, cậu là quân nhân thì phải tuân thủ quy củ, nếu không cậu sẽ không phải là một quân nhân đạt tiêu chuẩn!
.
Phương Lượng đã trải qua đủ huấn luyện ở đội thủy quân lục chiến, bây giờ đe dọa như vậy thật sự khiến Nghiêm Hoài Vũngây ra.
Anh ta phiền não ngồi xuống, cằn nhằn:
Nhưng bây giờ rõ ràng có thể tập kích!
Phương Lượng lạnh lùng nói:
Cho dù có thể thì chúng ta cũng phải phục tùng lệnh của cấp trên, huống hồ cậu đi một mình thật sự quá mạo hiểm, tôi không thể đem sinh mạng của cậu đi đánh cược được.
Lúc này Kiểu Duy cũng gật đầu phụ họa,
Tôi đồng ý với Phương Lượng.
Cậu đừng kích động.
Như cậu nói, bọn chúng đã bị chúng ta ép lên vách đá, có chạy nữa thì có thể chạy đến nơi nào, không bằng kiên nhẫn chờ một lát, chờ quân đội đến cùng tập kích, như vậy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Tôi cũng đồng ý với Phương Lượng, một mình cậu đi quả thật quá nguy hiểm.
Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Những người đó nhao nhao tán thành khiển Nghiêm Hoài Vũ hoàn toàn không nghĩ được gì khác.
Được rồi được rồi, vậy thì nghe các cậu, phục tùng mệnh lệnh.
Sau khi có được sự nhất trí, Phương Lượng mới cao giọng hô lên với đám cướp biển đối diện,
Được, chúng tôi rút lui, cô đừng làm hại con tin!
Nói xong, anh ta cùng đám người rút lui xuống dưới sườn núi.
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ thật sự lui ra ngoài, lúc này mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô có tài giỏi thế nào, có lợi hại ra sao cũng không thể chống lại được binh lực của cả quân đội.
Bây giờ cô chỉ còn Nhiếp Thành Thắng làm con tin thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.