Chương 2077: Tập kích bất ngờ - bọ ngựa bắt xe không dè chim sẻ đứng sau
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 503 chữ
- 2022-02-19 08:35:24
Để có thể tập kích thành công, Phương Lượng bảo bọn họ phân tán ra, đánh bọc sườn bọn chúng.
Khi nhìn thấy động tác tay của P8hương Lượng, tất cả mọi người lập tức hiểu ý, gật đầu, phân tán ra khắp nơi.
Có sự cố ngoài ý muốn vừa rồi của phó tham mưu 3trưởng, bọn họ càng đi về phía trước, càng đến gần cướp biển thì càng nín thở tập trung cẩn thận mọi chỗ.
Lúc này, Nhiếp Nhi9ên tựa vào tảng đá dường như là cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, lập tức mở mắt, nhìn ra lùm cây mờ mờ phía xa.
Đội trưởng Lưu nhìn đội ngũ phía sau mình, đúng là không phải vấn đề của bọn họ.
Nhưng không phải là bọn họ, thể thì không phải là...
Chuyện gì thế? Tại sao lại có tiếng súng?
Đội trưởng Lưu cảnh giác hỏi.
Không biết, không phải từ chỗ chúng ta.
Một binh lính sau lưng trả lời.
Chim chóc trên cây bị kinh động nháo nhác bay ra ngoài.
Mà các binh lính mới đi được nửa đường kia đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên, nhao nhao dừng lại, kiểm tra xung quanh.
đơn vị dự bị à?! Bọn họ lại giao chiến với cướp biển rồi? Trong lòng đội trưởng Lưu lập tức căng thẳng, anh ta hô lên với phía sau một tiếng,
Mau, mau lên đi!
Nhưng khi anh ta dẫn người chạy lên vách đá thì chỉ thấy trên vách đá yên tĩnh, hình như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Lúc bọn họ đang định tiến lên phía trước, đột nhiên có một thứ được ném từ phía sau tảng đá ra.
Kiều Duy nấp ở tr5ong bụi cây sau khi thấy thế mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết vừa rồi lúc cô gái kia mở mắt ra, trái tim anh ta gần như dâng lên tận cổ họng.
Nhưng n6ơi đó vô cùng yên tĩnh, không có một chút động tĩnh nào.
Vì thế cô lại nhắm hai mắt vào nghỉ ngơi.
Kiều Duy lặng lẽ đi về phía trước mấy mét, sau khi xác định từ vị trí này có thể bắn một phát trúng ngay, anh ta từ từ nằm xuống, nhắm thẳng khẩu súng vào trán Nhiếp Nhiên.
Đoàng! Cảnh vật vốn yên tĩnh bị tiếng súng này hoàn toàn phá vỡ.
Anh ta còn tưởng là mình bị phát hiện rồi.
Có điều may mà cuối cùng cô gái kia không phát hiện ra.
Đội trưởng Lưu đề phòng là đổ nguy hiểm như lựu đạn, vội vàng nói với sau lưng:
ẩn nấp, mau chú ý ẩn nấp!
Tất cả mọi người lập tức tìm sườn núi nhỏ gần mình, sau đó nấp ra phía sau.
Qua khoảng năm giây, đội trưởng Lưu mới ngẩng đầu lên xem, phát hiện hóa ra thứ đó không phải là lựu đạn, mà là một cái mũ.
Một cái mũ rằn ri.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.