Chương 2079: Cục diện chết? - rơi xuống biển?!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 634 chữ
- 2022-02-19 08:35:24
Không hiểu rõ làm sao trốn được?
Đã đến lúc này rồi, Cửu Miêu không hề có ý giấu giếm và kiêng dè nữa, buột miệng nói thẳng.8
Nhiếp Nhiên thầy cô ta lau ống súng, kiểm tra nòng súng và từng viên đạn thì cười hỏi:
Hối hận chưa?
Hối hận cái 3gì?
Hối hận lúc đầu cứ muốn tới nơi này làm việc.
À mà thôi, hình như tôi hỏi thừa rồi, nếu cô đã muốn trốn ra ngoà9i, tôi nghĩ chắc là vô cùng hối hận nhỉ?
Cửu Miêu mới vừa nghĩ xong lý do, còn chưa kịp nói gì đã bị Nhiếp Nhiên cướp lời nh6ư vậy, cho dù đang lạnh nhạt cũng đột nhiên sinh ra mấy phần tức giận, giọng cô ta u ám:
Bây giờ rốt cuộc cô muốn làm gì?
N5hiếp Nhiên tựa vào tảng đá, lắc đầu cảm thán:
Không biết, hoặc là đánh đến chết, hoặc là đầu hàng.
Cửu Miêu khẽ cau mày lại,
Tôi không tin cô không có cách nào khác.
Nhiếp Nhiên hơi nhếch miệng lên,
Cô coi trọng tối như vậy à? Nhưng lần này có lẽ là cô phải thất vọng rồi.
Không thể nào, cô tuyệt đối sẽ chừa lại một đường lui cho mình.
Cửu Miêu nói chắc chắn.
Tìm rồi đó.
Nhiếp Nhiên lại chỉ vách đá,
Nhảy xuống biển đó, nhưng cô nói có dòng chảy ngầm, nên hết đường lui rồi.
.
Cửu Miêu hoàn toàn cạn lời.
Nửa tiếng sau, phía xa truyền đến tiếng đội trưởng Lưu,
Cô Diệp, tham mưu trưởng của chúng tôi muốn nói chuyện qua bộ đàm với cô.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên gào lại,
Nói với ông ta, bản tiểu thư bây giờ không rảnh chơi trò chữ nghĩa với ông ta, bảo ông ta ra chỗ mát mà chơi
Nhưng đối phương vẫn kiên trì, dùng loa hướng dí vào bộ đàm, chẳng mấy chốc, giọng tham mưu trưởng đã vang lên,
Cô Diệp, chúng ta nói chuyện chút đi.
Cô liều đánh đến chết như vậy, đến cuối cùng người bị giày vò vẫn là cô và đám anh em của cô thôi.
Nhiếp Nhiên nhàm chán hô lên:
Không sao, dù sao cũng không phải chỉ có đám người chúng tôi bị giày vò.
Tham mưu trưởng dừng lại mấy giây, sau đó tiếp tục khuyên giải cô:
Cô Diệp, chỉ cần cô đầu hàng, chúng tôi có thể xin giảm tội cho các người ở tòa án.
Cho dù cô không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho các anh em của cô chứ.
Cô Diệp, ít nhất cô cũng để chúng tôi đưa chút đồ ăn nước uống qua cho cô đi.
Hay là quân y? Tôi tin những anh em của cô chắc chắn đều bị thương rồi.
Ban đầu Nhiếp Nhiên còn trả lời, nhưng tham mưu trưởng cứ lải nhải mãi nên sau đó cô dứt khoát để ông ta độc thoại.
Tham mưu trưởng nói được một lúc nhưng không có ai đáp lại, dần dần cũng thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai bên cứ giằng co từ ban ngày đến khi hoàng hôn buông xuống như vậy.
Nhiếp Nhiên nhìn bầu trời, một chút kiên nhẫn cuối cùng cũng theo ánh sáng cuối cùng ở chân trời mờ nhạt đi.
Gió đêm lạnh lẽo truyền vào trong phổi, ánh mắt cô đã trở nên lạnh lùng.
Nếu không cứ làm theo cô nói đi.
Cô nhìn Cửu Miêu ở bên cạnh, đột nhiên đề nghị.
Cửu Miêu nhíu chặt chân mày, nói:
Nhưng bây giờ dưới tình hình này, muốn xông ra cũng khó.
Nhiếp Nhiên bị bác bỏ chỉ có thể nhàm chán ngồi đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.