Chương 2115: Là thầy cứu cô ta - tôi nợ em ấy
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 815 chữ
- 2022-02-19 10:13:28
trêu cho anh ta vui? Anh ta là con chó nhỏ sao? Còn cần cô trêu?! An Viễn Đạo nhìn bóng lưng của cô, tức đến vẹo cả mũi.8
Nhưng từ trước đến giờ anh ta lại chẳng làm gì được cô, cuối cùng cũng chỉ có thể rời khỏi bệnh viện.
3Nhiếp Nhiên lại đến phòng bệnh của Cổ Lâm một chuyển.
Đầu Cổ Lâm từng bị đạn bắn bị thương, còn sống đã là không dễ rồi, nếu cô muốn khiến cô ấy tỉnh lại, thật sự là...
trừ khi có kỳ tích xuất hiện.
Bác sĩ thấy chân mày Nhiếp Nhiên cau lại, sợ bị đánh lập tức nói tiếp:
Hơn nữa cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ tình hình của cô ấy như vậy, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dấu hiệu nguy kịch, cho nên tôi cảm thấy bây giờ có thể bảo vệ tính mạng đã là một chuyện rất không dễ rồi, những chuyện khác cô cứ...
Bác sĩ chưa kịp nói hết câu nhưng nhìn sắc mặt Nhiếp Nhiên, anh ta tự động im lặng.
Nhiệt độ trong đáy mắt Nhiếp Nhiên lạnh dần đi, một lúc sau cô mới khó khăn lên tiếng,
Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ
Bác sĩ vội vàng trả lời:
Không có gì.
Nói rồi anh ta nhanh chóng rời đi.
Mặc dù cô cũng biết khả năng Cổ Lâm tỉnh lại không lớn, nhưng thật sự nghe thấy anh ta nói như vậy, cảm giác tuyệt vọng trong lòng vẫn khiến cô đau khổ.
Cổ Lâm mới hai mươi tuổi, cuộc đời còn dài như vậy, vậy mà chỉ bởi vì mình đẩy một cái mà hoàn toàn bị hủy hoại.
Khoảnh khắc đó, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.
thật sự rất tốt.
Anh chắc chắn chứ? Anh nói tình trạng của cô ấy rất tốt, vậy nếu như có một ngày cô ấy không tốt nữa, tôi sẽ đến tìm anh nói chuyện.
Có điều tình tình tôi không tốt lắm, đến lúc đó nói chuyện có thể sẽ không được vừa ý đâu.
Bác sĩ rất sợ bị đánh, dù sao đối phương cũng là quân nhân, mặc dù là binh sĩ nữ, nhưng binh sĩ nữ của đơn vị dự bị còn mạnh hơn cả binh sĩ nam bình thường, làm sao anh ta có thể chống lại được? Anh ta không màng bất cứ giá nào nữa, hít sâu một hơi, sau đó nói:
Được rồi, vậy tôi nói rõ nhé.
Lúc này, bác sĩ mới vừa kiểm tra cho Cổ Lâm xong, Nhiếp N9hiên ở hành lang gọi bác sĩ kia lại.
Bác sĩ, tình hình bây giờ của Cổ Lâm thế nào rồi?
.
Bác sĩ biết c6ô là người Tiểu đoàn trưởng Lý đích thân đưa tới, vì thế cũng coi là khách sáo, cười nói:
Khôi phục không tệ, phù thũn5g não đã tiêu, về cơ bản không có vấn đề gì.
Những lời này có lẽ có thể qua loa lấy lệ với mẹ Cổ Lâm, nhưng lại không thể qua mặt được Nhiếp Nhiên:
Bác sĩ, tôi hy vọng anh có thể nói sự thật với tôi.
Bác sĩ thấy ánh mắt rét lạnh của cô, không tự chủ được nói chuyện hơi mơ hồ,
Thật...
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa sổ hành lang nhìn Cổ Lầm nằm ở bên trong.
Trừ khi có kỳ tích xuất hiện...
Từng lời của bác sĩ đang vọng lại bên tai cô.
Có lẽ đây chính là sự chuộc tội mà An Viễn Đạo nói.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, đột nhiên nhớ đến việc trong quần áo của mình có cái thẻ Hoắc Hoành đã từng cho.
Vì vậy cô vội vàng quay trở về phòng bệnh, lấy cái thẻ ngân hàng đó ra, sau đó trở lại phòng bệnh của Cổ Lâm giao cho mẹ Cổ Lâm.
Cô, cô cầm lấy số tiền này đi.
Mẹ Cổ Lâm vừa mới lau người cho Cổ Lâm xong, lúc định đi đổ nước thì thấy Nhiếp Nhiên lao vào, còn cầm một cái thẻ ngân hàng đưa cho mình, bà vội vàng nói:
Không được, cái này cô không thể cầm được, đây đều là tiền ba mẹ cháu cho cháu dùng, cô không thể lấy được.
Nhiếp Nhiên vốn muốn xóa bỏ đắn đo của bà, để bà nhận lấy khoản tiền này nên cười nói:
Không sao, đây là tiền của cháu không liên quan gì đến gia đình.
Nhưng mẹ Cổ Lâm càng đẩy cái thẻ ngân hàng ra xa hơn,
Tiền của cháu thì cô càng không thể lấy, cháu mới bao nhiêu tuổi, làm sao cô có thể lấy tiền của cháu được?
Nhưng mà...
Cô nhận tấm lòng của cháu, nhưng tiền thì cô tuyệt đối không thể nhận.
Nói rồi bà đẩy lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.