Chương 2117: Lại biến mất


tôi không...

Làm thầy nhưng lại không làm tấm gương sáng
Rõ ràng đây không phải là lời khiển trách nhưng lại khiến An Viễ8n Đạo hết đường chối cãi.

Anh ta cúi đầu hít sâu hai cái, mới tỏ vẻ giống như không đếm xỉa gì nữa:
Được rồi được 3rồi, tôi thừa nhận lúc đó tôi có lòng muốn khảo nghiệm cô, nhưng cô cũng to gan lãm, dám nói những lời đó.
Anh ta nói xong9 lời cuối cùng thì nghển cổ lên, bày ra dáng vẻ tôi không sai.

Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên biết anh ta không sai, cũng biế6t mình không đúng.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta tức giận như vậy, cuối cùng vẫn cười nói:
Vâng vâng vâng, là lỗi của tôi, được rồi chứ?
Tuy nói xin tha thứ nhưng Nhiếp Nhiên như vậy càng giống như đang qua loa lấy lệ hơn, không thành tâm một chút nào.
Có điều xét thấy tình huống của Nhiếp Nhiên đặc biệt, An Viễn Đạo nghe xong câu này vẫn đắc ý hừ mũi,
Vốn dĩ chính là cô sai.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta vui vẻ như vậy cũng lười so đo với anh ta,
Có điều, tôi phát hiện hình như ngày nào thấy cũng rất rảnh.
Vẻ mặt An Viễn Đạo lập tức hơi thay đổi, anh ta thu lại ý cười, sau đó trả lời:
Cũng tạm.

Cũng tạm? Tôi thấy gần như cuối tuần nào thấy cũng đến đây, chẳng lẽ gần đây huấn luyện trong đơn vị ít đi rồi à?
Theo lý mà nói, Cổ Lâm là người lớp 6,nên là Quý Chính Hổ tới thăm mới đúng.
Nhưng Quý Chính Hổ là sĩ quan huấn luyện trong đơn vị, thời gian nghỉ có thể đi ra ngoài không nhiều, nhiều nhất cũng là nửa tháng hoặc một tháng qua thăm một lần.
Chỉ là lúc ấy cô một lòng làm lớn chuyện, muốn gặp Hoắc Hoành, muốn rời khỏi đơn vị.
Mà 5An Viễn Đạo lại chính là cơ hội tốt nhất.
Cuối cùng có thành công, nhưng đồng thời cũng thành công chọc tức An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo là sĩ quan huấn luyện lớp 1, vậy thì càng bận rộn hơn, sao tuần nào cũng có thể đến đây? An Viễn Đạo bị nghi ngờ, vẻ mặt hơi cứng lại, sau đó nói với Nhiếp Nhiên mấy câu rồi tìm một cái cớ đứng dậy,
Đến lúc rồi, tôi đi trước đây.

Nhiếp Nhiên không giữ lại, trước khi anh ta đi, cô rất tự nhiên sai bảo,
Ngày mai lúc đến mang cho tôi một ít, tôi sắp ngán canh xương trong bệnh viện đến tận cổ rồi.
An Viễn Đạo ném lại một câu,
Tôi biết rồi.
Rồi anh ta định đi.
Nhưng hình như Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy không đủ, An Viễn Đạo vừa mới bước ra được nửa bước chân còn chưa hoàn toàn đặt xuống đất, cô lại bổ sung:
Còn nữa, mua giúp tôi hai cái áo phông, đã đầu mùa hè rồi, ngay cả một cái áo phông tôi cũng không có.
An Viễn Đạo chậm rãi quay đầu lại, dường như là đang nhẫn nhịn, bực bội nói:
Tôi không biết mua quần áo phụ nữ.

Ôi dào, không cần có hoa văn gì cả, thấy cứ mua hai cái dài tay màu trắng là được.
Nhiếp Nhiên thản nhiên nói.
An Viễn Đạo mím môi lại, cuối cùng chỉ có thể nhịn, trả lời một câu,
Tôi biết rồi.
Nhưng lần này chỉ đi hai bước, lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói với theo:
À đúng rồi...
An Viễn Đạo không nhịn được, anh ta gắt gỏng ngắt lời:
Tôi không phải là người hầu của cô.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, nói:
Tôi chỉ muốn nói với thầy, tiền áo phông tôi sẽ trả thầy.

...

Không! Cần!
Rất lâu sau An Viễn Đạo mới kìm nén phun ra hai chữ, sau đó đi thẳng về phía trước.

Nhưng đi được một đoạn, anh ta cảm thấy có người đi theo sau lưng.

Anh ta quay đầu lại nhìn, thấy Nhiếp Nhiên đang ở sau lưng.


Cố lại sao nữa?
Anh ta cau mày hỏi.

Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh anh ta, nói:
Thầy giúp tôi nhiều việc, thể nào tôi cũng phải tiên thấy một đoạn, tránh để đến lúc đó nói tôi coi thấy là người ở.

Không cần.
An Viễn Đạo từ chối thẳng thừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.