Chương 2119: Lính cấp dưỡng? cái quỷ gì thế này?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 556 chữ
- 2022-02-19 10:13:28
Trên cái áo phông màu trắng kia in hình một con chuột Mickey to đùng, phía trên còn đính một ít kim tuyến hồng, ở dưới ánh sáng có thể làm mù mắt 8người ta.
Nhiếp Nhiên ghét bỏ dùng hai ngón tay nắm vạt áo, nói:
Hóa ra sĩ quan huấn luyện An thích quần áo phong cách này.
Thật ra tuổ3i Nhiếp Nhiên mặc những thứ này không có bất cứ vấn đề gì, nhưng vấn đề là, tuổi thật của cô không phải là mười tám tuổi, cũng chưa bao giờ mặc l9oại quần áo này.
Cho nên nhìn thấy quần áo đáng yêu như vậy...
Thật ra cô vốn không thích trêu ghẹo nói chuyện với người khác, ngay cả đám người Hà Giai Ngọc cũng là trải qua rất nhiều chuyện mới có thể quen thuộc.
Mà An Viễn Đạo hình như là một ngoại lệ.
Hai người bọn họ rõ ràng ngay từ đầu đã đối nghịch nhau, nhưng trải qua mấy ngày thường xuyên nói chuyện, hai người đã thân thiết hơn rất nhiều.
Sĩ quan huấn luyện An?
Lý Tông Dũng nói chuyện điện thoại xong, vừa trở lại phòng bệnh đã thấy An Viễn Đạo chọc giận, tức đến giậm chân.
Ông khác ngạc nhiên hỏi:
Sao cậu lại ở đây?
An Viễn Đạo lập tức quay đầu hô lớn:
Tiểu đoàn trưởng!
Anh ta còn chưa kịp giải thích thì Nhiếp Nhiên đã thò đầu ra từ sau lưng anh ta đáp:
Hôm qua tôi bảo thầy ấy mua hộ tôi hai cái áo mang qua đây.
Cậu mua quần áo cho Nhiếp Nhiên?
Lý Tông Dũng nghe thấy thế, vô cùng kinh ngạc.
Tuy có vẻ tầm thường, nhưng dù sao An Viễn Đạo cũng là đàn ông, có thể mua một chiếc áo hình chuột Mickey đã là tốt lắm rồi.
Con nhỏ này, trả lại quần áo cho tôi...
An Viễn giơ tay ra cướp, nhưng lại kiêng dè tay Nhiếp Nhiên bị thương, không thể có động tác quá mạnh, cho nên luôn nhường cô, bị vồ hụt mất lần.
Nhìn An Viễn Đạo không làm gì được mình, Nhiếp Nhiên vô cùng đắc ý.
thật sự là An Viễn Đạo vừa nghe cô trêu chọc, lập tức nói:
Không 6phải! Tôi chỉ tùy tiện mua ở một hàng nhỏ, cô không cần thì ném đi.
Nói xong anh ta định lấy lại quần áo.
Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt t5hu lại, để anh ta vồ hụt,
Cần, sao có thể không cần chứ.
Cho dù không mặc, ngắm phẩm vị của sĩ quan huấn luyện An cũng được.
Cô đầu có ngốc, quần áo này nhìn là biết đã được chọn lựa.
Không...
không phải vậy...
là tôi đến thăm Cổ Lâm, vô tình gặp cô ấy, nể tình cô ấy ở đây không có ai chăm sóc, cho nên mới đồng ý mua đồ cho cô ấy.
An Viễn Đạo hơi luống cuống, đến nỗi lúc giải thích bởi vì căng thẳng mà tay cũng vung loạn giữa không trung.
Lý Tông Dũng nhìn Nhiếp Nhiên đang xem quần áo, rồi nói với An Viễn Đạo:
Có thể nói chuyện mấy câu không?
An Viễn Đạo ngẩn ra, sau đó gật đầu đi theo Lý Tông Dũng ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.