Chương 2146: Không phải là cậu thích tôi đấy chứ?


Nhưng anh ta cứu ai? Ở trong đơn vị dự bị Dương Thụ gần như không qua lại với ai, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh mình. <8br>
Cho nên việc anh ta cứu người vẫn khiến Nhiếp Nhiên thật sự kinh ngạc.

Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi:
Anh ta 3cứu ai?

Diệp Tuệ Văn, hai người bọn họ vô tình gặp nhau lúc huấn luyện trên đảo.
Nghiêm Hoài Vũ trả lời.
Hóa ra đó lại là cơm bệnh nhân! Vậy lần đầu tiên Nhiếp Nhiên trở về đơn vị uống canh gà...
Lúc này người ở đây mới biết hóa ra bọn họ vẫn luôn hiểu lầm Nhiếp Nhiên.
Mà ở trên bàn, Hà Giai Ngọc nhìn một đống xương sườn và xương cục, không nhịn được cảm thán,
Woa, canh xương này ngon ghê, chị Nhiên chị nhớ nhất định phải hút tủy trong xương, như vậy mới tốt cho thân thể
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ thèm thuồng của cô ta, đẩy canh xương qua,
Cô thích thì ăn đi.

Như vậy sao được! Cô bị bệnh nặng mới cần bồi bổ, cô ta chân tay khỏe mạnh đầu óc phát triển cần gì bồi bổ
Nghiêm Hoài Vũ không nói gì đẩy cái bát lại.

Này, cái gì mà chân tay khỏe mạnh đầu óc phát triển, tôi thấy anh bị bại não đấy! Còn nữa, ai nói tôi muốn ăn, tôi không biết đây là cơm bệnh nhân của chị Nhiên chắc!
Hà Giai Ngọc tức giận định đánh anh ta.
Nghĩ đến những chuyện kia, đám người này càng khó chịu trong lòng.
Vì vậy chỉ có thể lặng lẽ xin lỗi trong lòng, ban đầu mình lại có suy nghĩ không tốt về chiến hữu của mình như vậy.
Nhưng lúc đám người bọn họ đang ngồi ở chỗ đó nói chuyện, giọng Quý Chính Hổ đột nhiên vang lên sa5u lưng,
Nhiếp Nhiên!
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy anh ta đưa một hộp cơm quen thuộc tới,
Đây là cơm bệnh nhân của cô.
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ nhận lấy,
Sao tôi cảm thấy lần nào trở lại cũng đều để điều dưỡng thân thể thế?
Mỗi lần cô ở đơn vị luôn sẽ ăn cơm bệnh nhân một khoảng thời gian.
Đầu tiên là bổ máu ích khí, bây giờ lại là bổ sung canxi.
Dương 9Thụ cứu Diệp Tuệ Văn? Xem ra anh ta cũng rất phong độ lịch sự đấy.
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên thành ý cười nh6ư có như không.
Nhiếp Nhiên mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm lập tức bay ra khắp nơi.
Mùi thơm kia lan đến đám người xung quanh khiến họ kinh ngạc.
Có lẽ lính cấp dưỡng làm cơm bệnh nhân cho cô đã biết cả tên cô rồi.

Đừng lãng phí.
Quý Chính Hổ dặn dò một câu rồi mới rời khỏi phòng ăn.
Hóa ra người ăn những thứ này đều là người bệnh.
Đến bây giờ bọn họ vẫn nhớ hồi đầu đã lén nói xấu sau lưng Nhiếp Nhiên thế nào.
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng tránh ra phía sau,
Ai biết, ngộ nhỡ cô muốn ăn thật thì làm thế nào? Cái đồ háu ăn nhà cô cứ nhìn thấy đồ ăn thì đâu còn để ý có phải là cơm bệnh nhân hay không.

Cái tên đáng chết này, anh nói ai háu ăn, có tin tôi đánh anh thành đầu heo, sau đó sẽ ăn anh không?
Hà Giai Ngọc giận đến nỗi vung nắm đấm lên thật.

Nhiếp Nhiên ngồi đối diện nghe thấy thế, vừa thong thả ung dung uống canh xương, vừa nghiêm túc trêu chọc:
Chuyện cô muốn ăn Nghiêm Hoài Vũ thật ra thì không cần phải nói ra, tránh để tương lai con ra đời hỏi ba mẹ là ai theo đuổi ai, cô sẽ mất mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.