Chương 2158: Chuyện bất ngờ - ra tay cứu giúp


Cho đến khi bóng đen kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...


Nhiếp Nhiên!
Quý Chính Hổ thấy Hà Giai Ngọc sắp va vào Nhiếp8 Nhiên rồi, nhưng Nhiếp Nhiên lại đứng ở đó không hề nhúc nhích, không nhịn được hô lên.

Cô gái này điên rồi sao?! Nếu như Hà Gi3ai Ngọc rơi xuống, sẽ va vào cô! Một mình cô làm sao có thể chịu đựng được sức rơi xuống của Hà Giai Ngọc! Căn bản là đang đem mình ra l9àm lá chắn thịt người! Tiếng gọi của Quý Chính Hổ vừa mới vang lên, Nhiếp Nhiên đã bắt đầu tụt xuống cùng cô ta.
Khoảng cách giữ6a hai người càng lúc càng gần, cuối cùng chỉ còn ba bốn centimet.
Nhiếp Nhiên lập tức nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Hà Giai Ngọc. <5br>
Mặc dù ban đầu đã hòa hoãn nhiều như vậy, nhưng lúc cô ôm lấy Hà Giai Ngọc, vẫn bị lực kia va vào.
Nhiếp Nhiên cũng cảm nhận được cánh tay mình lập tức đau buốt.
Lúc rơi xuống, gió thổi vù vù qua tại, vẻ mặt Nhiếp Nhiên càng rét lạnh.
Cảm giác đau đớn trên cánh tay càng ngày càng mãnh liệt hơn, Nhiếp Nhiên sợ đến giây phút cuối cùng mình không ôm được Hà Giai Ngọc, vì thế cúi đầu nói với cô ta:
Ôm chặt tôi.
Từ khi Hà Giai Ngọc ngã xuống đến lúc được Nhiếp Nhiên cứu chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi, đến bây giờ đầu óc cô ta vẫn mơ hồ.
Nhưng sau khi nghe thấy Nhiếp Nhiên nói như vậy, cô ta vẫn theo bản năng ôm lấy cổ Nhiếp Nhiên.
Người trên núi thấy Nhiếp Nhiên đã cứu được Hà Giai Ngọc thì đều lập tức lao xuống dưới.
Khó khăn lắm hai người mới an toàn đáp xuống đất, tất cả mọi người đều vây lại quanh họ.

Sao rồi, Hà Giai Ngọc không sao chứ?
Thi Sảnh chạy tới trước mặt Hà Giai Ngọc hỏi đầu tiên.
Cô cau chặt mày, siết chặt cái tay ôm Hà Giai Ngọc hơn.

Quý Chính Hổ!
Nhiếp Nhiên thấy mặt đất càng lúc càng gần, lập tức gọi người dưới chân núi.
Lúc này, Quý Chính Hổ nắm chặt dây thừng, kéo mạnh về phía sau.

Đúng vậy, Hà Giai Ngọc cậu có bị thương không?

Còn cả Nhiếp Nhiên nữa, cậu không có vấn đề gì chứ?

Nhiếp Nhiên, vừa rồi cô thật là ngầu!
Đám người bắt đầu nhao nhao vây quanh hai người bọn họ.

Hà Giai Ngọc vẫn duy trì tư thế được cứu vừa rồi, ngẩn ra nhìn Nhiếp Nhiên trước mắt, hoàn toàn không nghe thấy người xung quanh đang nói gì.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cánh rừng chiếu xuống, ngược chiều ánh sáng chỉ thấy đường nét màu đen của cô.

Một lúc sau cô ta mới thấp thỏm gọi một tiếng,
Chị Nhiên.
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn cô ta, cuối cùng nói:
Cô nặng quá, mau xuống đi.
Nói xong, tay cô lập tức rũ xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.