Chương 2198: Xảy ra biến cố
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 727 chữ
- 2022-02-19 10:18:40
Tống Nhất Thành nhìn Nhiếp Nhiên tiến vào trong hàng rồi đứng thẳng tắp tại chỗ.
Ánh mặt trời mùa hè gay gắt, ánh sáng xuyên8 qua làn khói mờ, phủ lên người có một quầng sáng vô cùng chói mắt, làm cho người ta không thể nào quên được.
Quý Chính Hổ 3hô to,
Mục tiêu, dưới chân núi!
Đảm binh lính nhanh chóng đi xuống dưới núi.
Anh ta khẽ cau mày lại, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nhiếp Nhiên.
Nói không lo lắng là giả.
Dù sao cô cũng là binh lính của anh ta.
Hai tháng huấn luyện bằng nửa năm huấn luyện của người khác, đủ để nhìn ra được cô đã nỗ lực thể nào.
Tư thế mạnh mẽ hiên ngang đó khiến Tống Nhất Thành không thể dời mắt.
Có điều, tình hình này không kéo dài được lâu, chẳng mấy chốc Tống Nhất Thành đã phát hiện ra tốc độ của Nhiếp Nhiên chậm lại, thậm chí cánh tay tiêm mũi gây tê kia của cô lúc bám vào mỏm đá bắt đầu hơi run lên.
Tống Nhất Thành nghẹn họng không nói được câu gì.
Đám binh lính trong hàng không có phản ứng gì quá lớn đối với quyết định kia, dưới mệnh lệnh của Trần Quân, tất cả mọi người đều tuần tự bắt đầu sát hạch.
Sau một tiếng còi, đám người kia đều thuần thục nghiêm túc leo lên trên vách núi.
Bác sĩ Tống, chúng ta cũng nên xuống núi rồ9i.
Y tá bên cạnh thấy anh ta cứ đứng nhìn đơn vị dự bị như vậy, mới tiến lên nhắc nhở.
Tống Nhất Thành thu hồi ánh mắt rồi6 gật đầu,
Được.
Sau đó anh ta cũng cùng xuống núi.
Lúc đến chân núi, người của đơn vị dự bị dừng lại.
Quý Chính Hổ bình tĩnh trả lời:
Sát hạch chính là sát hạch.
Nhưng bọn họ bị thương rồi.
Tống Nhất Thành chỉ mấy người băng bó trong đám người kia, nói.
Cho dù như vậy thì sát hạch cũng phải tiếp tục.
Các anh làm như vậy, không phải sẽ khiến tình trạng vết thương của những binh lính kia nặng thêm sao? Ngộ nhỡ để lại mầm bệnh thì phải làm thế nào?
Quý Chính Hổ nghe xong chỉ lạnh lùng nói một câu,
Nếu như sợ những thứ này, bọn họ đã không làm quân nhân rồi.
Sau đó rời đi.
Tống Nhất Thành tương đối lo lắng cho tình trạng vết thương của những người này, cho nên quyết định ở lại.
Bọn họ giống như con thạch sùng bám vào vách núi, nhanh chóng leo lên.
Trong đó, Nhiếp Nhiên mặc dù huấn luyện ít hơn bọn họ nửa năm, nhưng tốc độ cũng không chậm hơn bọn họ, thậm chí cô còn có chiều hướng vượt qua.
Bây giờ ti5ếp tục sát hạch!
Trần Quân nói.
Tống Nhất Thành thấy trong đội dự bị có người bị thương mà vẫn bắt phải sát hạch thì cảm thấy quá bất công với bọn họ.
Anh ta định tiến đến nói chuyện với Trần Quân thì bị Quý Chính Hổ ngăn lại:
Bây giờ là thời gian sát hạch.
Nhưng những người kia đều bị thương, vẫn phải sát hạch sao?
Tống Nhất Thành cau mày hỏi.
Sắc mặt Tống Nhất Thành đanh lại.
Chẳng lẽ tay cô xảy ra vấn đề à? Mấy lần cô phải dừng lại trên vách núi để lấy sức.
Không chỉ có Tống Nhất Thành mà ngay cả Quý Chính Hổ cũng đã phát hiện ra.
Hai tháng qua huấn luyện đã khiến anh ta hơi yêu thích nữ binh này.
Không phải tất cả mọi người đều có thể kiên cường không ngủ không nghỉ huấn luyện lúc vẫn còn đau như cô.
Sức nhẫn nại này khiến anh ta cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Rốt cuộc tay cô đau đến thế nào mới khiến cô phải tạm dừng mấy lần như thế?
Nhiếp Nhiên làm sao vậy?
Lúc này Trần Quân đứng ở bên cạnh cũng đi tới, hỏi:
Sao tốc độ của em ấy lại bắt đầu chậm đi thế? Rốt cuộc mỗi tối anh có huấn luyện thêm cho em ấy không?
Hai tháng này Quý Chính Hổ không nghỉ ngơi ở trong ký túc xá, luôn dạy thêm cho Nhiếp Nhiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.