Chương 2210: Lộ ra sơ hở?!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1003 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Làm thể thì nhất định Hoắc Khải Lãng sẽ không vui.
Ông ta sẽ cảm thấy Hoắc Hoành vì một người phụ nữ mà trở mặt với ông ta.
Nếu như ngay cả những thứ này cũng không thể làm, vậy thì ban đầu anh cần gì ph6ải dùng danh nghĩa tình yêu ở lại bên cạnh cô, khiến cố chịu đựng sự đau khổ và giày vò kia? Anh không thể ích kỷ như vậy, huống hồ ban đầu an5h đã ích kỷ một lần rồi.
Bởi vì thích mà không quan tâm đến tâm nguyện của Nhiếp Nhiên, tự cho là đúng đưa cô từ đội tân binh về, sau đó lại bởi vì yêu mà đấu tranh tư tưởng hết lần này đến lần khác dây dưa ở bên cạnh cô.
Lúc cô đứng cạnh cửa sổ rơi vào trầm tư, Tống Nhất Thành đứng ở cạnh giường luôn đợi cô ăn cơm lại muốn giục cô.
Nhiếp Nhiên, cô còn đứng ở đó làm gì, mau qua ăn...
Anh ta còn chưa nói xong chữ
cơm
, đã bị Nhiếp Nhiên quay phắt lại lườm cho một cái.
Đến8 lúc đó quan hệ
cha con
bị phá hoại và rạn nứt thì làm thế nào?
Nếu như ngay cả chuyện này anh cũng không làm, anh làm sao xứng ở lại bên c3ạnh em.
Thân phận của anh khiến anh bước đi khó khăn, đến nỗi không có cách nào đứng ở trước mặt cô chặn tất cả nguy hiểm thay cô.
Ch9uyện này đã đủ để khiến anh bị giày vò và đau khổ rồi.
Hoắc Hoành trầm giọng nói:
Chắc chắn rồi.
Tin tưởng anh, anh sẽ nhanh chóng trở lại.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, lập tức hỏi:
Chuyện có tiến triển rồi à?
Ừ, coi như là đột phá không nhỏ.
Trước kia mỗi lần huấn luyện Hà Giai Ngọc không đến đúng giờ đều bị phạt chạy, khi đó cô ta luôn nói là sĩ quan huấn luyện có ác ý với cô ta.
Chắc chắc là ông trời có ác ý với cô.
Vào lúc khác đương nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không sợ anh, nhưng bây giờ cô đuối lý nên chỉ có thể tiếp tục giấu giếm, cô giả vờ dửng dưng từ một tiếng,
Bây giờ chính là giờ cơm, bọn em định đến phòng ăn của bệnh viện trung ương ăn chực.
Nhiếp Nhiên, cô.
Đồng đội heo bên kia thầy cô vẫn chưa tới, lại mở miệng định giục, kết quả mới nói được một nửa đã bị Nhiếp Nhiên không kiên nhẫn quát lên,
Anh im miệng cho tôi!
Tống Nhất Thành tự dưng bị quát như vậy thì giật mình, nuốt nửa câu đã đến miệng xuống.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới yên tâm, còn chưa kịp lên tiếng, một y tá đã đi từ bên ngoài phòng bệnh vào, nói:
Bác sĩ Tống, đây là bệnh án của Nhiếp Nhiên.
Trong nháy mắt, Nhiếp Nhiên mất luôn cả ý định mở miệng.
Anh không thể trơ mắt nhìn cô chịu uất ức nữa.
Nhiếp Nhiên thấy trong điện thoại im lặng một lúc thì bật cười,
Em chưa bao giờ cần dùng chuyện này để quyết định anh có được ở lại bên cạnh em hay không, em chỉ cần anh có thể bình an trở lại.
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một viên đá ném vào hồ nước, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn.
Hoắc Hoành không nói rõ ràng, đương nhiên Nhiếp Nhiên cũng hiểu điểm dừng, cô nói:
Vậy thì tốt, anh nhớ cẩn thận.
Yên tâm, anh sẽ không có vấn đề gì đâu.
Hoắc Hoành vừa dứt lời, đột nhiên của phòng bệnh bị đẩy ra, Tống Nhất Thành quen đường quen lối bê đồ ăn vào, kích động nói:
Nhiếp Nhiên, hôm nay trong bệnh viện nấu thịt kho tàu, cô có muốn nếm thử không?
Giọng anh ta lớn như vậy, Hoắc Hoành trong điện thoại đương nhiên nghe thấy rõ ràng.
Anh lập tức trầm giọng xuống hỏi:
Bệnh viện?
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Tống Nhất Thành đang cười vẫy tay với cô, sau đó thản nhiên gật đầu,
Vâng, em đến bệnh viện thăm Cổ Lâm.
Nhưng cô vừa mới dứt lời, đồng đội heo kia lại lên tiếng,
Cô đang gọi điện thoại với ai thể, mau qua đây ăn cơm đi, nghe nói phòng ăn của bệnh viện trung ương nấu món thịt kho tàu cực kỳ ngon.
Phòng ăn của bệnh viện trung ương?
Lần này, giọng Hoắc Hoành càng trầm hơn.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là Hoắc Hoành bên kia điện thoại hình như gặp chuyện gì đó, sau khi im lặng nửa phút, anh mới vội vàng nói với cô:
Anh còn có việc, cúp máy trước đây.
Không chờ cô nói xong, anh đã cúp điện thoại.
Giọng nói nghiêm túc của anh làm Nhiếp Nhiên nghe ra hình như bên kia có gì đó bất thường.
Hoắc Hoành bên kia điện thoại đột nhiên nói:
Bệnh án?
Lúc này giọng anh không còn trầm như vừa rồi nữa, anh lạnh lùng trêu cô,
Em đi thăm Cổ Lâm còn thuận tiện đi kiểm tra sức khỏe à?
Ngay cả sức kiểm cớ cũng không có, Nhiếp Nhiên mệt mỏi vầng một tiếng.
Lúc này cô đã chuẩn bị xong tâm lý bị anh lải nhải rồi.
Vừa rồi nghe trong điện thoại hình như có người bảo anh đi gặp Hoắc Khải Lãng.
Xảy ra chuyện gì sao?
Cầm thịt kho tàu của anh cút ra ngoài cho tôi!
Giọng cô lạnh như băng.
Tống Nhất Thành không hiểu,
Không phải tôi.
Đi ra ngoài!
Vậy thịt kho này...
Anh còn nhắc đến thịt kho nữa tôi sẽ đánh anh! Ra ngoài!
Nói rồi Nhiếp Nhiên cầm cái nệm trên sofa lên ném về phía Tống Nhất Thành.
Tống Nhất Thành tránh né kịp thời, dễ dàng tránh được
ám khí
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.