Chương 2243: Từ bỏ - trả nhân tình
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 636 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Khí thế quân nhân mạnh mẽ đó vừa tỏa ra, một sự đoàn trưởng nhỏ như Nhiếp Thành Thắng căn bản không thể chịu được.
Nhiếp Thành Thắng 8cảm nhận được khí thể phát ra từ Lý Tông Dũng thì thấy hơi chột dạ, sức lực trên tay ông ta cũng giảm đi quá nửa.
Nếu như Sư đoàn t3rưởng Nhiếp muốn mắng con gái mình, xin đợi sau khi cô ấy về đến nhà rồi hãy nói.
Bây giờ, anh không có tư cách đánh cô ấy!
Lý Tông9 Dũng dùng sức hất tay ông ta ra.
Nhiếp Thành Thắng không kịp ứng phó nên lảo đảo về phía sau.
Ông ta nhìn Lý Tông Dũng, lại6 nhìn Nhiếp Nhiên, cuối cùng đập tờ giấy trong tay lên bàn, chỉ Nhiếp Nhiên căm hận nói:
Được, bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, biết bay rồ5i đúng không? Có bản lĩnh thì cả đời này mày đừng về nhà nữa! Nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày!
Sắc mặt tái xanh, ông ta phất tay bỏ đi.
Yên tâm, cô không về nhà được, tôi sẽ nuôi cô như con gái ruột.
Hình như Lý Tông Dũng cũng bị Nhiếp Thành Thắng chọc tức, lập tức nói với cô.
Tôi không yên tâm.
Nhiếp Nhiên thấy ông thở hổn hển thì cười nói:
Tôi sợ làm ngài giận vỡ cả mạch máu, sau đó mượn lời này lừa tôi, muốn tôi phục vụ ngài nửa đời sau, vậy không phải là tội lỗ to à?
Lửa giận của Lý Tông Dũng trong nháy mắt đã bị câu này của cô dập tắt, ông lườm cô,
Con nhỏ này đúng là không biết an ủi người chút nào!
Chuyển tiêu điểm cũng là một cách an ủi, huống hồ người bị mắng bị đánh là tôi, tôi mới là người nên được an ủi.
Nhiếp Nhiên cười rồi ngồi xuống.
Lý Tông Dũng thấy cô không để ý như vậy thì thấy rất không nỡ.
Phải chịu ấm ức lớn thế nào mới có thể tạo ra sự dửng dưng như bây giờ? Hồi đó ông đã nghe thằng nhóc kia kể một số chuyện liên quan đến việc Nhiếp Nhiên ở nhà không được cưng chiều, lúc này chính mắt nhìn thấy khiến ông vô cùng phẫn nộ.
Con gái ruột của mình mà nói đánh là đánh, nói mắng là mắng, hơn nữa Nhiếp Nhiên đã trưởng thành rồi, đánh mắng một cô gái trước mặt người ngoài như vậy, lòng tự trọng của người ta biết để ở đâu? Nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô, Lý Tông Dũng dỗ dành bảo đảm:
Không sao, sau này thằng nhóc kia nhất định sẽ yêu thương cô, nếu nó không thương cô, tôi sẽ thay cô đánh chết nó!
Bây giờ hình như không phải lúc nói chuyện này.
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên nhắc nhở.
Lúc này Lý Tông Dũng mới hoàn hồn lại, nhớ ra chuyện chính.
Vậy bây giờ rốt cuộc như thế nào, cô có nghĩ ra được cách gì không?
Nhiếp Nhiên dựa vào ghế, thở dài một cái,
Giống như đội trưởng Lưu nói, bước đường cùng rồi.
Lý Tông Dũng cầm tờ kế hoạch trên bàn lên, thấy đủ ký hiệu Nhiếp Nhiên gạch bỏ bên trên, hỏi:
Cô tự bế đá đập lên chân mình à?
Vâng.
Ai bảo lúc đầu cô làm chặt chẽ như vậy, giống như một cái thùng sắt, đến nỗi lúc này ngay cả mình cũng không đánh vào được.
Lý Tông Dũng đặt tờ giấy kia ngay ngắn trước mặt cô, cười trách.
Nhiếp Nhiên day tran than thở:
Chỉ trách tôi nhập vai quá sâu, diễn nhân vật này quá đạt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.