Chương 2295: Sao cô lại ở đ y?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 682 chữ
- 2022-02-19 10:29:12
Cô im lặng mặc cho hắn kéo mình chạy đến một căn phòng khác.
Vừa đẩy cửa ra, Nhiếp Nhiên đã nghe thấy một giọng nói quen t8huộc vang lên,
Ai!
Đúng là Cửu Miêu thật!
Anh Cửu, sao anh lại đến đây thế!
Tên kia nghe thấy giọng nói này, rõ ràng cũng nhậ3n ra, sau đó kéo Nhiếp Nhiên qua, nói:
À đúng rồi, em đợi được người rồi!
Cửu Miêu nhét con dao găm vào trong giày ống, lạnh lù9ng hỏi:
Người? Người nào?
Tên kia thấy Cửu Miêu không hiểu, cũng rất kinh ngạc,
Không phải anh nói anh sợ lão đại không đồng ý6, lén tìm viện trợ từ bên ngoài tới, còn bảo em đứng ở đó đợi à?
Cửu Miêu vừa nghe thấy thế, lập tức đứng lên khỏi ghế, kinh ngạ5c hỏi:
Bọn họ tới rồi à?
Đúng vậy! Anh xem!
Tên kia vội vàng kéo Nhiếp Nhiên qua.
Làm sao có thể...
làm sao có thể...
Ánh lửa khẽ lay động, Nhiếp Nhiên khẽ cong môi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nói:
A Cửu, đã lâu không gặp.
Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc khiến Cửu Miêu khiếp sợ.
Diệp...
Mày là ai?
Gã đàn ông kéo Nhiếp Nhiên cả đường tới đây trợn to hai mắt, cả kinh hỏi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc lui về phía sau một bước, đồng thời rút súng ra chĩa về phía cô.
Hắn lập tức cướp lấy cây đuốc của gã anh em bên cạnh, sau đó chiếu sáng người phía sau.
Dưới ánh lửa, quần áo rằn ri của Nhiếp Nhiên lộ ra trước mắt tất cả bọn chúng.
Mày là...
Cô ta cau mày lại, nhìn đường nét của bóng đen kia, đang định hỏi thì cửa lại bị đẩy ra.
Gã đi vào cầm một cây đuốc trong tay, có ánh lửa chiếu sáng nên hắn nhìn thấy ngay Cửu Miêu đứng ở đó.
Cho nên cô ta cũng không quá ngạc nhiên.
Còn tên thuộc hạ ở bên cạnh lại cảm thấy rất khó hiểu.
cô chưa chết à?
Cũng bởi vì quá kinh hãi mà Cửu Miêu nói lắp bắp.
Nhiếp Nhiên cười nói:
Anh cảm thấy tôi dễ chết như vậy à?
.
Sao lại là binh lính tập kích địa lao được? Rõ ràng là tiếp viện anh Cửu dẫn tới mới đúng!
Không thể nào, nếu như tập kích, em làm sao có thể còn đón được.
Hắn nói được một nửa lại đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Không đúng, nếu như địa lao bị binh lính tập kích, vậy người phía sau hắn...
cô...
làm sao có thể.
Lúc ấy chính mắt cô ta nhìn thấy cô rơi xuống.
Vẻ mặt Cửu Miêu và Nhiếp Nhiên đều bình tĩnh, rõ ràng đã biết rõ chuyện này rồi.
Nhưng, Cửu Miêu tuy
biết rõ
nhưng lại nhầm chỗ, cô ta tưởng là người của cô ta lao ra khỏi địa lao rồi bị phát hiện.
Trong phòng không có đèn nên không thấy rõ mặt mũi và quần áo của Nhiếp Nhiên.
Cửu Miêu chỉ thấy một cái bóng đen đứng sau tên lưng thuộc hạ của mình.
Diệp...
cô...
Nhưng Cửu Miêu vẫn không thể nào tin nổi,
Không...
không thể nào...
Anh Cửu! Sao anh lại chạy đến đây thế?
Tên thuộc hạ đó chạy tới, Nhiếp Nhiên thấy ánh sáng sắp chiếu đến mình, vì vậy giả vờ sợ bị cây đuốc làm bỏng, kín đáo dịch sang bên cạnh một bước, nấp ở sau lưng tên cướp biển vừa kéo tay mình.
Lão đại bảo anh mau đi tiếp viện, bên địa lao bị binh lính tập kích rồi, lão đại bảo anh nhanh lên.
Tên cầm bó đuốc giục Cửu Miêu.
Mặc dù vào lúc đó cô ta cũng nghi ngờ, vì khi đó Nhiếp Nhiên cũng đã nói là nhảy xuống biển chạy trốn.
Nhưng sau đó cô ta đã dẫn theo đám thuộc hạ của mình chém một thân cây ném xuống thử, kết quả vụn gỗ nhanh chóng nổi lên trên mặt biển.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.