Chương 2362: Nếu bàn về khả năng diễn xuất, ai hơn được ai


Nói là tiệc nhưng thật ra không có gì cả, lần này bọn họ tới tác chiến nên chỉ mang theo lương khô và bánh bao.

Nhưng may8 mà những binh lính này đều đã từng huấn luyện dã ngoại, mọi người chia nhau ra đi bất ít cá và các loại động vật nhỏ như thỏ về3 lột da, rửa sạch, gác lên trên lửa nướng.

Một đám người ngồi quây quần với nhau, trong đêm cuối mùa thu, mùi thơm của t9hức ăn hòa quyện với tiếng tí tách từ đống lửa, cùng với tiếng sóng biển rì rào, cũng rất náo nhiệt.
Gió biển nhẹ thôi, tiếng sóng biển rì rào, còn có tiếng cười loáng thoáng truyền từ xa đến.
Nhiếp Nhiên ngồi ở dưới bóng cây trên sườn núi, không biết có phải là vì đã giải quyết xong kho vũ khí đạn dược rồi không mà trong lòng cô lại có cảm giác bình yên hiếm hoi thế này.

Nhiếp Nhiên.
Mới hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh chưa được bao lâu thì đã có người không thức thời tới quấy rầy.
Nhiếp Nhiên thưởng thức một lúc, sau đó cũng nhập vai
con gái tốt
.
Nếu bàn về khả năng diễn xuất, cô sẽ không thua đâu.

Con cũng chỉ nói thế thôi, sao ba lại để bụng thế?

Con phải biết con là con gái ruột của bà, làm sao ba có thể vứt bỏ con được...

Tuy lời thoại của Nhiếp Thành Thắng hơi miễn cưỡng, nhưng đúng là kỹ thuật diễn của ông ta rất tuyệt vời.
Xem ông ta ra vẻ đau khổ chưa kìa.
Nhưng cô tin Nhiếp Thành Thắng tuyệt đối không thể để cho mình đi.
Quân khu 9, đội thủy quân lục chiến, hai đơn vị này cái nào có sức nặng hơn, ông ta hiểu hơn cô nhiều.
Quả nhiên vẫn chưa đi được mấy bước, Nhiếp Thành Thắng đã vội vàng tiến lên chặn đường cố, xua tay nói:
Không không không, không phải thế, không phải thế!
Nhiếp Nhiên giả vờ không hiểu, hỏi:
Không phải? Không phải ba rất hy vọng con đi đến đó à?
Nhiếp Thành Tháng ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nói:
Hai ngày nay ba đã nghĩ rồi, cảm thấy con đã lớn, có suy nghĩ riêng của mình, ba cũng không nên nhúng tay nhiều, cho nên nếu con không muốn đến đội thủy quân lục chiến, vậy chúng ta không đi nữa.
Câu này của Nhiếp Thành Thăng đong đầy yêu thương.
Nếu trong thân thể này không phải là
số 1
, chỉ sợ Nhiếp Nhiên thật sẽ bị dáng vẻ một lòng lo nghĩ cho con gái của ông ta lừa gạt.

Còn chuyện tìm kiếm cứu viện...
Thực sự là ba không chịu nổi cú sốc này, ngày nào cũng giống như giày vò vậy, con phải hiểu cho ba mới đúng.
Từ trước đến giờ, N6hiếp Nhiên không để tâm tới những thứ này, cô không bài xích nhưng cũng không thích, trừ khi là cần thiết thì cô mới chủ động đi5 nói chuyện làm nóng bầu không khí.
Nếu không, cô hy vọng mình có thể chìm ngập ở trong đám người, không bị ai phát hiện ra.
Đợi đám người này náo nhiệt một trận xong, Nhiếp Nhiên nhân cơ hội rời đi, tìm một nơi yên tĩnh.
Đặc biệt còn là người cô không thích nhất, ghét nhất - Nhiếp Thành Thắng! Có một giây, Nhiếp Nhiên đột nhiên nảy sinh suy nghĩ đạp thẳng ông ta từ chỗ này xuống cho xong.
Nhưng bởi vì biết mục đích đến của ông ta nên cô điều chỉnh lại tâm trạng, quay đầu lại, giả vờ bày ra vẻ bất lực, nói:
Ba nhất định muốn con đến đội thủy quân lục chiến đúng không?

Không đợi Nhiếp Thành Thăng nói chuyện, cô đã đứng lên, nói như nén giận:
Được, con đi! Bây giờ con sẽ đi đồng ý với đội trưởng Lưu ngay, nói với anh ta con đồng ý đến chỗ anh ta, vậy là được rồi chứ?
Sau đó cô giả vờ đi về phía đội thủy quân lục chiến.
Nhiếp Nhiên giống như bị thuyết phục, vẻ mặt tức giận cũng dịu dần đi,
Con hiểu, sao lại không hiểu chứ, nhiều năm như vậy con còn không hiểu sao?

Trông dáng vẻ Nhiếp Thành Tháng rất vui vẻ,
Con hiểu cho ba thể thì tốt quá rồi! Không hổ là con gái ngoan của ba, ở trong lòng ba, con còn hiểu chuyện hơn Nhiếp Dập nhiều.
Nếu thằng nhóc đó hiểu chuyện và chu đáo bằng một nửa con thì ba cũng yên tâm rồi.

Nhiếp Thành Thắng thấy giọng nói chuyện của Nhiếp Nhiên đã hơi dịu đi thì lập tức vui mừng trong lòng, không ngừng cố gắng nói:
Thật ra thì ba cũng cảm thấy hình như mình đã đặt tất cả sự quan tâm lên Nhiếp Dập, nên lơ là con.
Nhưng đó không phải là không yêu con, mà là bởi vì Nhiếp Dập còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành, cần người chăm sóc.


Con là con gái ruột của ba, làm sao ba có thể đối xử không tốt với con được? Chỉ là có lúc tính tình ba không tốt lắm, quá nhiều việc nên bực bội trong lòng, con phải hiểu cho ba.

Nhiếp Nhiên mỉm cười thông cảm nói:
Em trai còn nhỏ, đương nhiên cần quan tâm nhiều, đợi tương lai em trai lớn rồi, ba sẽ có thể yên tâm.

Đúng vậy đúng vậy, hiểm khi con hiểu ba thế này, trong lòng ba cảm thấy được an ủi phần nào.
Nhiếp Thành Thắng vui vẻ trả lời cô.

Nhưng sau đó mọi thứ lại rơi vào yên lặng.

Bởi vì Nhiếp Nhiên cố ý muốn ép ông ta nói ra lời muốn nói cho nên cố ý không trả lời, xem ông ta kiên nhẫn được bao lâu.

Thế là mới chưa được hai mươi giây ngắn ngủi, Nhiếp Thành Thắng đã hỏi:
A...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.