Chương 2380: Lo lắng khôn nguôi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 822 chữ
- 2022-02-19 04:35:21
Thái độ của Nhiếp Nhiên không tính là nhiệt tình, cũng chẳng hời hợt, giống như là tán thưởng cô ta, tiến cử cô ta vào quân đội.
8Nhưng cũng chỉ là giống như thôi.
Cô ta cứ cảm thấy Nhiếp Nhiên có mục đích gì đó.
Sau khi chắc chắn không còn gì nữa, cô mới nói với Cửu Miêu:
Được rồi, sau này chỗ này sẽ là tủ quần áo và bàn của cô, cô tự thu dọn đi.
Sắp xếp tủ và giường của mình xong, Nhiếp Nhiên đi ra ngoài ký túc xá.
Cửu Miêu thấy cô thu dọn đồ cho mình xong, muốn thể này lại còn muốn đi ra ngoài bèn nhiều chuyện,
Cô đi đâu
thé
Để tôi.
Cửu Miêu tưởng là Nhiếp Nhiên muốn thu dọn giúp cô ta nên tiến lên.
Nhưng cô ta vừa mới chạm vào đồ của Cổ Lâm thì đã bị Nhiếp Nhiên nghiêng người ngăn lại.
Nhiếp Nhiên cười,
Đương nhiên là huấn luyện rồi, còn có thể làm gì nữa?
Khoảng thời gian này bởi vì bị thương nên cô không huấn luyện được, giờ cũng nên huấn luyện lại rồi.
Đã mười một giờ rồi.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên hiểu ý của Cửu Miêu, nhưng mà...
Hai người một trước một sau đi ra khỏi tòa văn phòng, sau khi đi lấy quần áo và đệm cùng với đồ dùng hàng ngày, bọn họ trở về ký túc xá.
Cái giường ngủ nào?
Cửu Miêu hỏi.
Nhiếp Nhiên chỉ một chỗ,
Cái kia.
Sau đó cô đi chỉnh sửa lại chăn ga gối đệm của mình.
Không được, cái này phải để tôi tự làm.
Cô không muốn người ngoài thu dọn đồ của Cổ Lâm.
Nhiếp Nhiên xếp tất cả chỗ đổ kia vào trong tủ của mình một cách nghiêm túc.
Dù sao đồ của cô không nhiều, để thêm đồ của Cổ Lâm cũng chẳng sao.
Trên hành lang dài, từng ngọn đèn lướt qua đỉnh đầu Nhiếp Nhiên.
Ánh sáng và bóng t5ối chớp tắt đó càng khiến nụ cười trên khóe miệng cô thêm quỷ dị, ngay cả ánh sáng trong mắt cô cũng lạnh lẽo hơn, giống như một con dao sắc bén.
Mà Cửu Miêu vì đi ngay sau lưng cô nên không phát hiện ra điều này.
Song cô ta lại không tìm được bất cứ 3dấu vết nào.
Cửu Miêu bất lực, chỉ có thể đè nén sự khác thường trong lòng xuống, lạnh như băng gật đầu.
Được rồi, bây 9giờ cô đi lấy quần áo và đệm đi, lát nữa tôi đưa cô đến phòng ngủ, phòng ngủ của chúng tôi còn một giường trống.
Nói xong, Nhiếp Nhiên 6đi qua cô ta về phía cuối hành lang.
Ngày đó chạy đi quá vội, nửa đêm nhận được tin tức là lên luôn máy bay trực thăng, không kịp thu dọn nên cứ để bừa bäi mãi.
Cửu Miêu vẫn đứng tại chỗ nhìn qua hướng cô chỉ, khẽ cau mày lại, nhắc nhở:
Có người.
Tay Nhiếp Nhiên khựng lại, cũng nhìn qua cái giường trống không đã lâu kia.
Thật ra phần lớn đồ bên trên đã được thu dọn hết, chỉ có một ít đồ lặt vặt để ở đó thôi.
Đều là đồ Cổ Lâm còn chưa kịp mang đi.
Cũng không biết rốt cuộc lúc nào cô ấy mới có thể tỉnh lại.
Tâm trạng Nhiếp Nhiên xấu đi, một lúc sau cô mới nói với Cửu Miêu:
Không sao, tạm thời người đó sẽ không trở lại.
Nói rồi cô đi đến giường ngủ của Cổ Lâm, gói đồ lặt vặt của cô ấy lại.
Bây giờ đơn vị không có ai, đương nhiên chẳng ai quản được cô.
Trước kia lúc ở trong công ty vệ sĩ của Hoắc Thị, Nhiếp Nhiên cũng huấn luyện đảo lộn ngày đêm.
Không có gì
Cửu Miêu trả lời xong liền tiếp tục thu dọn, nhưng hình như nghĩ tới chuyện gì nên kịp thời gọi Nhiếp Nhiên lại,
Khoảng thời gian này tôi phải làm gì?
Nhiếp Nhiên nói với cô ta:
Ở đây, trừ huấn luyện ra thì chỉ còn huấn luyện, sau đó cố gắng mà ở lại.
Nếu như tôi không ở lại được thì sao?
Nhiếp Nhiên chỉnh lại vành mũ, khẽ cong khóe miệng lên,
Với năng lực của cô, tôi biết sẽ không sao cả, cho nên không có nếu như.
Nói xong, cô đi thẳng xuống tầng.
Thế thì đã sao?
Cửu Miêu nghẹn họng.
Cũng đúng, từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên làm việc không chịu gò bó.
Trong sân huấn luyện mênh mông chỉ có một mình cô đang chạy.
Kết thúc nhiệm vụ ở kho vũ khí đạn dược, kết thúc việc cứu viện Cửu Miêu, không còn những kế hoạch đáng ghét nhức đầu kia nữa, Nhiếp Nhiên thoải mái hơn hắn, nhưng trong thời tiết đầu đông giá lạnh này cô lại thấy vô cùng trống trải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.