Chương 2451: Quá hà khắc với mình



Bao nhiêu?
Nhiếp Nhiên không mang nặng như lúc nãy nữa nên tiếng thở dốc cũng nhẹ hơn.

Quý Chính Hổ nhìn đồng hồ bấm 8giờ trong tay, giọng nói hiếm khi mang theo sự thoải mái và mừng rỡ,
Một phút bốn mươi sáu giây.
Anh ta biết không mang nặng3 nữa, thành tích của Nhiếp Nhiên sẽ tăng cao.

Bây giờ là mang nặng 20kg năm cây số, bình thường từ 19 phút đến 24 phút là được.
Quý Chính Hổ thấy cô huấn luyện đến nửa đêm rồi nên muốn cô thả lỏng, nới lỏng cho cô, ai ngờ cô lại nói,
Vậy thì tính 19 phút đi.
Sau đó cô lại buộc những miếng chì kia lên trên người mình.

Cô đã mang nặng 20kg rồi, không cần buộc những cái này nữa.
Quý Chính Hổ ngăn lại.
Mất chút thời gian ngắn ngủi để thích ứng với việc cơ thể đột nhiên nhẹ đi, lần này cô phát huy ổn định hơn rất nhiều, không còn lao đi lỗ mãng như vừa rồi khiến tốc độ càng nhanh hơn.

Bao nhiêu?
Sau khi kết thúc, Nhiếp Nhiên đi lên phía trước, hỏi.
Nhiếp Nhiên cũng biết mình không thể ép bản thân quá, nếu không một khi sụp đổ thì sẽ lợi bất cập hại, cho nên chạy xong một vòng cuối cùng, cô ngoan ngoãn theo Quý Chính Hổ đi ra ngoài sân huấn luyện.
Trên đường về, Quý Chính Hổ lấy một gói đồ từ trong túi ra đưa cho Nhiếp Nhiên,
Đây là bông bằng thuốc đỏ, cô về phòng bảo người khác bôi hộ đi.
Từ đầu anh ta đã phát hiện lúc chui lưới sắt thỉnh thoảng cô lại bị móc sắt móc vào người, cũng biết cô sẽ không vì mấy vết thương nhỏ này mà đến phòng y tế, vì thế cố ý đến phòng y tế lấy bông băng thuốc đỏ cho cô.
Nhưng anh ta không ngờ cô lại có thành tích vượt trội thế này, không chỉ9 đột phá hai phút mà lại còn cách một phút bốn mươi giây gần đến thế.
Chỉ có sáu giây.
Xem ra, yêu cầu của cô đối với mình còn hà khắc hơn anh ta tưởng nhiều.
Huấn luyện lặp đi lặp lại mười mấy lần nữa, cho tới khi thành tích đạt đến một phút ba mươi lăm đến ba mươi tám giây, cô mới chịu tiến hành hạng mục tiếp theo.
Xem ra thân thể này vẫn phải huấn luyện tử tế mới được.

Một lần nữa.
Nhiếp Nhiên bỏ lại câu này rồi hờ hững quay về điểm xuất phát.
ba vòng...
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong sân huấn luyện rộng lớn, Không đạt tiêu chuẩn, không đạt tiêu chuẩn, vẫn là không đạt tiêu chuẩn.
Chỉ cần tập luyện thêm 6mấy lần nữa, anh ta tin cô nhất định có thể đạt đến mục tiêu một phút bốn mươi giây của An Viên Đạo.
Tương phản với Qu5ý Chính Hổ vui mừng, Nhiếp Nhiên cảm thấy hơi thất vọng.
Quý Chính Hổ rất hài lòng, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn thấy chưa đủ, nói một câu làm lại lần nữa rồi đi về điểm xuất phát.
Quý Chính Hổ vốn tưởng Nhiếp Nhiên sẽ dừng lại để nghỉ ngơi, nhưng không ngờ cô lại nói tiếp tục.
Một vòng...
hai vòng...
Trong sân trong trái lạnh lẽo chỉ có tiếng bước chân nặng nề của một mình cô vang lên.
Lần chạy đầu tiên, thành tích của cô là ba mươi lăm phút, kém thành tích thấp nhất hơn mười một phút.
Quý Chính Hổ thấy cô quẩn miếng chì nặng như vậy lên trên cánh tay gầy nhỏ, lát nữa lại còn phải cõng 20kg thì không đành lòng.
Dưới màn đêm, thân thể nhỏ bé mang theo trọng lượng lớn chạy hết vòng này đến vòng khác quanh sân huấn luyện.
Thời tiết đang lạnh lẽo thế này mà người cô đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Quý Chính Hổ muốn khuyên cô nghỉ ngơi, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn kiên trì chạy.
Cho đến ba giờ sáng, cuối cùng Quý Chính Hồ bắt cô phải về nghỉ ngơi bằng được, ngày mai tiếp tục.
Chỗ chì này nặng khoảng 10kg, lại mang nặng 20kg nữa, cô muốn đè chết mình à?

Không sao, để tôi thử một chút, nếu như thật sự không được, tôi sẽ tháo ra.
Nhiếp Nhiên đẩy tay anh ta ra, buộc chỗ chì kia lên trên cánh tay mình.
Cô giấu đi tuổi thật nên trông cố nhỏ con hơn những người kia.
Bởi vì cô tưởng là khi mình tháo những miếng chì đó xuống sẽ đạt được mục tiêu đó.
Kết quả...
Lúc này Quý Chính Hổ khẽ cười, nhìn Nhiếp Nhiên đầu đầy mồ hôi, nói:
Một phút bốn mươi giây.
Một phút bốn mươi giây...
Không nhiều không ít, vừa vặn đạt được.
Nhưng cô mang gấp đôi đồ, có thành tích như vậy cũng là bình thường.
Quý Chính Hổ không bày tỏ gì với cái thành tích này, nhưng Nhiếp Nhiên lại cảm thấy vô cùng tệ hại, không nói hai lời lại bắt đầu chạy.
Nhiếp Nhiên nhận lấy túi đồ, nhìn một cái sau đó tùy ý nhét vào trong tủi mình, nói một câu
Cảm ơn
.

Đi được mấy bước, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nên lập tức nói:
À đúng rồi! Tôi còn yêu cầu dã ngoại sinh tồn bảy ngày nữa, thấy định lúc nào để cho tôi tiến hành?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.