Chương 2469: Vừa về đã gây phiền phức?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 793 chữ
- 2022-02-19 04:46:25
Không phải anh đợi em cả ngày đấy chứ?
Hoắc Hoành:
Không sao.
Ý trong lời này chính là anh đã đợi cuộc điện thoại đó cả mộ8t ngày thật.
Nể tình anh đợi điện thoại của mình một ngày, hơn nữa vẫn còn sớm, trong phòng cũng không có ai, thế là3 cô cười hỏi:
Không sao thật chứ?
Ừ.
Giọng nói ai oán truyền từ đầu kia đến.
Nhiếp Nhiên thấy anh diễn điêu luyệ9n thể này thì khẽ cười nhưng vẫn làm ra vẻ nghiêm túc:
Ồ, vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy đây.
Cô vừa nói t6hế, Hoắc Hoành lập tức lộ nguyên hình:
Không được! Em để anh đợi em một ngày rồi, thế nào cũng phải bù cho anh năm sáu phút5 chứ.
Năm sáu phút? Anh chắc chắn đủ chứ? Hửm?
Nhiếp Nhiên nói ám chỉ, âm cuối nhẹ nhàng giống như muốn chui vào trong lòng Hoặc Hoành.
Hoắc Hoành nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi.
Em!
Anh siết tay lại, đè nén cảm xúc của mình:
Em đừng có đắc ý.
Cô rời xa anh đã được một thời gian, nhưng anh không ngờ chỉ một câu như có như không của cô lại khiến anh biến thành thế này.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng hít thở cùng với giọng nói đè nén của anh thì bật cười:
Em không đắc ý vào lúc này thì còn lúc nào nữa?
Chỉ mười phút sau Cửu Miêu đã trở về, cô ta lau tóc, phơi quần áo đã giặt xong rồi cũng nằm xuống ngủ ngay.
Một đêm không mộng mị trôi qua.
Chẳng mấy chốc mà tiếng còi báo thức đã vang lên dưới tầng.
Nhiếp Nhiên làm xong, chuẩn bị xuống tầng ăn sáng, ai ngờ mới đi tới cửa đã gặp Cổ Lâm.
Nhiếp Nhiên, chào buổi sáng.
Nhiếp Nhiên cười hỏi:
Chào buổi sáng, cậu tới đây có chuyện gì sao?
Cổ Lâm gật đầu, đưa quyển vở sau lưng cho Nhiếp Nhiên:
Đây là ghi chép mấy buổi học gần đây, cho cậu đấy.
Nhiếp Nhiên mở ra xem, trên trang giấy là những dòng chữ viết tay sạch sẽ chỉnh tề, cô mỉm cười nói:
Cảm ơn cậu, tôi đang lo lỡ mất mấy tiết học trong bảy ngày qua phải làm thế nào đây.
Có gì đâu, trước kia đã nói là ngày nào cũng sẽ ghi lại cho các cậu rồi.
Cổ Lâm cúi đầu, dịu giọng trả lời.
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.
Mới ở với mình bao lâu mà đã biết cách nói chuyện rồi, lại còn biết chặn họng mình.
Nhiếp Nhiên quay lại giường tiếp tục ngủ.
Cô bỏ điện thoại vào trong tủ quần áo, khóa lại rồi lên giường, nhắm mắt ngủ.
Cho đến nửa đêm, Cửu Miêu mới đi từ bên ngoài về.
Nhiếp Nhiên dậy đi vệ sinh, thấy cô ta đầm đìa mồ hôi trở về mới nói đùa:
Cô rơi xuống cống đấy à?
Thế thì chẳng phải là khoảng thời gian trước ngày nào cô cũng rơi xuống cống à?
Cửu Miêu cầm quần áo, ném lại cầu này rồi đi đến phòng tắm.
Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu lập tức bật dậy, thu dọn giường rồi nhanh chóng đi xuống dưới tập hợp.
Vẫn là huấn luyện năm cây số như bình thường.
Đến khi chạy xong, bọn họ lại về phòng đánh răng rửa mặt.
Em đợi đó, sớm muộn cũng có một ngày anh trở về, chuyện đầu tiên anh làm chính là xử lý em
Nhiếp Nhiên không hề nao núng:
Vậy thì em đợi anh.
Vừa dứt lời, đã nghe thấy bên chỗ Hoắc Hoành truyền đến một loạt tiếng gõ cửa dồn dập, Nhiếp Nhiên biết anh có việc phải làm nên không nói thêm gì nữa, chỉ bảo anh mau chóng đi làm việc.
Hoắc Hoành vội vàng nói với cô một câu, sau đó cúp điện thoại.
Nhiếp Nhiên nhìn thời gian trên màn hình, không nhiều không ít, vừa đủ năm phút.
Lúc này Cửu Miêu chuẩn bị đi từ trong ra, Nhiếp Nhiên nói với Cổ Lâm:
Đi thôi, đi gọi mấy người Hà Giai Ngọc cùng ăn sáng, chậm là không còn gì ăn đâu.
Cổ Lâm gật mạnh đầu:
Ừ!
Sau đó bọn họ đi tìm mấy người Hà Giai Ngọc.
Một đám người kéo nhau đến phòng ăn, tìm chỗ ngồi xuống.
Hiếm khi thấy Nhiếp Nhiên hào hứng thế này, bữa sáng rất vui vẻ hòa thuận.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc mọi người đang ăn uống trong phòng ăn thì thấy An Viễn Đạo đi vào.
Anh ta
mặc quần áo huấn luyện của sĩ quan huấn luyện đơn vị dự bị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.