Chương 2488: Cô ta không phải là người của chúng ta, đúng không?


Hơn nữa cô ta không phải kiểu người nói nhiều.

Nhất định cô ta có mục đích.


Liệu cậu có nhạy cảm quá không?
Mặc dù n8ói thế nhưng trong lòng Lý Kiêu vẫn mơ hồ cảm thấy Nhiếp Nhiên đúng.


Không thể dùng cách đối xử với binh lính bình thường để3 đối xử với người này được, cô ta là người vô cùng cảnh giác và cần thận, có lúc cậu liếc cô ta mấy cái, cô ta cũng có thể phát hiện 9ra.
Nhiếp Nhiên cũng hy vọng mình nghĩ quá nhiều, nhưng vì sau này, bây giờ vẫn nên diễn tốt vở kịch thì hơn.

Lý Kiêu thấy N6hiếp Nhiên cúi mặt xuống, dáng vẻ nặng nề tâm sự thì mím môi lại:
Xin lỗi vì đã không làm tốt chuyện này cho cậu.
Nhiếp Nhiên cười:5
Xin lỗi gì chứ, cậu không hỏi một câu đã giúp tôi để ý cô ta, tôi mới là người cảm ơn cậu mới đúng.
Lý Kiêu cau mày hỏi:
Vậy sau này cậu định làm thế nào?
Nhiếp Nhiên nhún vai:
Còn có thể làm thế nào nữa, đương nhiên là sau này chúng ta đừng quá thân thiết nữa.
Lý Kiêu suy nghĩ rồi gật đầu:
Nghe cậu.
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười:
Ô! Tôi không nghe lầm chứ, Lý Kiêu mà cũng có một ngày nghe tôi à? Còn nhớ năm đó, lúc tôi nằm vùng, cậu theo dõi tôi, suýt nữa bị cảnh sát phát hiện, cậu còn chất vấn tôi là tại sao phải nghe tôi.

Chẳng lẽ thời thể thay đổi rồi?
Với sự trêu ghẹo của Nhiếp Nhiên, Lý Kiêu chỉ coi như không nghe thấy, chuyển chủ đề hỏi:
Cậu định cứ tránh Cổ Lâm mái như thế à?
Nhắc đến vấn đề của Cổ Lâm, Nhiếp Nhiên thu lại vẻ mặt đùa giỡn, cô chống hai tay lên thành chậu, hỏi ngược lại:
Nếu không thì sao, cậu còn có cách gì nữa à?

Ngày đó cậu vốn định nói thật, nhưng khi nói chuyện với bác sĩ Tống xong lại thôi, còn chuyển cả ra ngoài, rốt cuộc anh ta đã nói gì?
Lý Kiêu tiếp tục hỏi.


Tống Nhất Thành nói mặc dù cô ấy mất trí nhớ nhưng rất có khả năng xuất hiện tổn thương tâm lý, cảm xúc không ổn định chính là một loại tín hiệu, cho nên anh ta bảo tôi chỉ có thể dẫn dắt, nhưng không thể nói trực tiếp, cũng cố gắng không kích thích cô ấy, tránh để mọi chuyện đi đến nước không thể cứu vãn
Thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên lại dùng ngón tay hất nước khiến nước văng ra khắp nơi:
Nhưng tôi tin cậu biết tôi dọn ra không hoàn toàn là bởi vì Cố Lâm, đúng không? Dù sao thì ở đây, cậu là người hiểu tối nhất.

Có hiểu cậu thế nào cũng không giúp được cậu.
Hiển nhiên Lý Kiêu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện vừa nãy.

Nhiếp Nhiên cười, tiến lên khoác vai Lý Kiêu:
Ai nói cậu không giúp được tôi, nếu như tôi trở mặt với cậu, mà cậu cũng không để mắt đến cô ta nữa thì cô ta sẽ chỉ càng nghi ngờ chúng ta.

Cậu cứ thỉnh thoảng chú ý cô ta, vào lúc cần thiết để cho cô ta biết cậu chú ý cô ta chứ không phải giám thị cô ta là được.
Lý Kiêu nghiêng đầu nhìn cô:
Giống như cậu dùng Cổ Lâm làm cái cớ à?
Nhiếp Nhiên vỗ vai Lý Kiêu, không tiếc lời khen ngợi một câu:
Thông minh!
Sau đó cô thu tay lại, định khóa nước trở về phòng.

Nhưng Lý Kiêu lại nhỏ giọng hỏi:
Cô ta...

không phải là người của chúng ta, đúng không?
Lúc này vòi nước đã đóng lại, trong phòng rơi vào yên lặng, chỉ có mấy giọt nước còn sót ở ống đang chậm rãi rơi xuống chậu phát ra tiếng tí tách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.