Chương 2496: Vô tình gặp ở trên tàu?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1213 chữ
- 2022-02-19 04:46:26
Gần đến Tết, trong ga tàu đông nghịt người.
Nhiếp Nhiên thấy hơi hối hận, biết thể đã nghe Hoắc Hoành đi máy bay cho xong.
đều là của hồi môn của em, phải tiết kiệm, không thể tiêu linh tinh được.
Quả nhiên, Hoặc Hoành nghe xong giật mình, nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn lại, thấp giọng trêu chọc cô:
Lấy tiền của anh làm của hồi môn, cuối cùng còn chê anh lớn tuổi, nói là lỗ to...
Nhiếp Nhiên tự đào hố cho mình nhảy xuống không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể cười lấy lòng, khen ngợi:
Trí nhớ của anh thật tốt.
Hết cách rồi, bị chê già, chỉ có thể củng cố trí nhớ thôi.
Nhiếp Nhiên nghẹn họng, đành phải thỏa hiệp:
Được rồi được rồi, em thừa nhận em qua loa lấy lệ với anh.
Thấy Hoắc Hoành bày ra vẻ mặt
anh biết ngay mà
, Nhiếp Nhiên bổ sung:
Nhưng cũng không thể trách em được, em đã đặt xong vé rồi, hủy đi thì phiền lắm, anh biết em không thích phiền phức mà, tàu hỏa cũng rất tốt...
Nói xong lời cuối cùng, Nhiếp Nhiên cũng thấy lúng túng.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Nhiên khẽ cười:
Đúng là rất hợp logic.
Cảm ơn em đã khen.
Nhiếp Nhiên nhướng mày:
Em có khen anh à?
Hoắc Hoành nắm chặt tay cô, dịch lại gần tai cô, nhỏ giọng nói:
Vẻ mặt của em nói với anh như thế.
Nhiếp Nhiên châm chọc anh:
Tự mình đa tình cũng phải có mức độ thôi chứ? Ai ngờ Hoắc Hoành lại nắm lấy tay cô, tay áo rộng lớn che tay hai người lại, giọng anh không lớn không nhỏ, nhưng mỗi chữ đều rõ ràng chui vào tai cô:
Không phải tự mình đa tình, mà là anh hiểu em, giống như em hiểu anh vậy.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu qua, hai người lập tức gần nhau hơn.
Cô ngồi vào chỗ của mìn3h, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Già trẻ trai gái đi qua đi lại nói chuyện, khóc lóc ầm ỉ mãi không ngớt.
Không ngờ Hoắc Hoành lại từ một tiếng:
Đúng là rất tốt, ít nhất chúng ta có thể ở cạnh nhau năm sáu tiếng.
Nhiếp Nhiên giằng tay mình ra khỏi tay anh, thấp giọng nói:
Anh điên rồi hả? Anh không sợ bị người ta phát hiện sao?
Phát hiện cái gì?
Hoắc Hoành khó hiểu hỏi.
Cô không ngờ Hoặc Hoành lại chiếu tướng mình vào lúc này.
Càng không ngờ anh sẽ từ thành phố A đến đây để cùng mình đi tàu về nhà.
Mà Hoắc Hoành vốn đang mỉm cười, thấy cô ngẩng đầu lên nhìn mình, anh hơi khựng lại, rõ ràng anh thấy kinh ngạc vì Nhiếp Nhiên nhận ra mình nhanh đến thế.
Quen giọng của anh như thế à, anh còn tưởng là rất lâu em mới có thể nhận ra anh chứ?
Hoắc Hoành xoa đầu cô.
Nhưng làm sao và dùng có gì để quật ngã ông ta thì Nhiếp Nhiên rất tò mò.
Hơn nữa với thân phận của Hoắc Hoành, chắc không thể giết chết Hoắc Khải Lăng được đúng không?
Em cảm thấy cái cớ vì yêu mà hận thế nào?
Hoắc Hoành nghiêng đầu qua, khẽ mỉm cười với cô.
Vì vậy cô ngẩng phắt đầu lên, thấy ngay khuôn mặt quen thuộc dưới cái kính đen đang cúi đầu nhìn mình.
Hoắc Hoành! Thế mà anh lại xuất hiện ở trên tàu! Không phải cô đang nằm mơ chứ?! Nhiếp Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Đúng là kẻ điên! Anh không sợ xảy ra vấn đề gì sao? Nhiếp Nhiên ho nhẹ mấy tiếng, trả lời qua quýt:
Lúc đặt vé máy bay em nhận ra không đủ tiền
Anh thẳng thắn vạch trần cô:
Em bớt chém đi, không tính đến tiền mua quần áo hồi đó Cát gia cho em, mà chỉ riêng tiên anh và công ty cho em thôi cũng đủ cho em mua một trăm cái vé máy bay rồi.
Nhiếp Nhiên định phản bác, đáng tiếc lại bị Hoắc Hoành cướp lời:
Đừng có nói với anh là em nộp lên rồi.
Anh tin...
Phải biết anh đã năm Hoắc Thị ở trong tay rồi, căn bản không cần giở trò nữa.
Cái cớ vì yêu sinh hận có thể che giấu được mục đích cùng với cả thân phận của anh.
Chỉ một lát sau, Nh9iếp Nhiên đột nhiên cảm thấy có một bóng đen phủ lên mình, sau đó một giọng nam trầm vang lên trong đám đông ồn ào:
Cô gái, có thể nhường đườn6g chút không?
Nhiếp Nhiên cau mày lại, nhưng cô lại không thể không để cho người ta vào, thế nên đành nghiêng người sang, nhường chỗ ngồi.
Người đàn ông kia nói một tiếng cảm ơn rồi định đi vào.
Nhưng lần này tiếng tàu hỏa đã nhỏ hơn, giọng trầm thấp của người đàn ông vừa nãy đã hơi thay đổi khiến cô thấy là la.
Không8 biết cô có bị chen đến chết không nữa.
Sau khi đợi một tiếng, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng lên được tàu.
Cô không giật tay mình ra nữa, bởi vì cô muốn giãy ra cũng không giãy ra được.
Cô đổi chủ đề, hỏi:
Anh nói đã xử lý toàn bộ Hoắc Thị rồi, vậy ông ta thì sao? Anh dùng có gì để xử lý?
Nhiếp Nhiên đã sớm có chuẩn bị tâm lý về việc Hoắc Khải Lãng ngã xuống.
Nhiếp Nhiên thấy không có ai chú ý đến bên này bèn vội vàng kéo anh xuống, chắn tầm mắt của người xung quanh, thấp giọng hỏi:
Tại sao anh lại ở đây?!
Hoắc Hoành hỏi ngược lại:
Phải là anh hỏi em mới đúng chứ, đã nói là đi máy bay rồi, tại sao vẫn ngồi tàu hỏa?
^c...
Nhiếp Nhiên lập tức nghẹn lời.
Nhiếp Nhiên cau mày:
Làm ơn, thân phận bây giờ của em không phải nhân vật phi pháp đâu?
Chẳng lẽ em thấy anh giống nhân vật phi pháp?
Hoắc Hoành giữ chặt không cho cô giãy ra:
Được rồi, yên tâm đi, không sao cả.
Bên Hoặc Thị anh đã thu xếp xong cả rồi.
Nhiếp Nhiên không tin lắm:
Thật chứ?
Đương nhiên, chẳng lẽ em không tin năng lực của anh?
Nghe được câu trả lời khẳng định của Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên mới yên tâm hơn.
em sẽ không ngoan như vậy.
Nói rồi, hình như vẫn cảm thấy không đủ, anh còn giơ tay ra véo mũi cô.
Nhiếp Nhiên bị nhìn thấu, chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ:
Chỗ tiền đó...
Vì yêu mà hận? Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó hiểu ngay:
Yêu
này nhất định có liên quan đến mình rồi! Cái
chết
của cô trở thành cái cớ cho Hoắc Hoành trả thù Hoắc Khải Lăng, như vậy cho dù ngày nào đó có ai biết, cũng sẽ chỉ cho Hoắc Hoành là kẻ si tình, mà không nghĩ anh có mưu tính muốn đạp lên người ba mình để trèo lên.
Dù sao thì việc anh tự dưng lên chức cũng quá đáng nghi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.