Chương 2499: Nhiếp dập kỳ lạ
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1073 chữ
- 2022-02-19 04:46:26
Nhiếp Nhiên lắc đầu:
Không cần, em tự về là được rồi, anh cố gắng đừng xuất hiện cùng em thì hơn, tránh gây ra nghi ngờ.
Thấy cô một lòng lo nghĩ cho mình, Hoắc Hoành càng nắm chặt tay cô hơn:
Anh sẽ nhanh chóng giải quyết hết chuyện này,3 tin anh đi.
Nhiếp Nhiên để tay còn lại lên tay anh:
Đương nhiên em tin tưởng anh rồi, nhưng anh cũng đừng vội vàn9g, làm chuyện gì cũng phải nắm chắc, dù sao em vẫn còn trẻ, em đợi được.
Động tác của anh khiến Nhiếp Nhiên giật mình, cô không ngờ chỉ trêu chọc anh một chút thôi mà anh lại có phản ứng lớn như thế.
Nhiếp Nhiên sợ anh sẽ làm ra chuyện gì khác thường ở trước mặt mọi người, vì vậy vội vàng xin tha:
Không già không già, anh không gian một chút nào, anh trẻ lãm, anh đang ở tuổi thanh xuân đẹp đẽ, cho dù thêm mười năm nữa thì cũng là chững chạc thành thục.
Nói rồi nhân lúc hành khách xung quanh không chú ý, cô kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi anh một cái.
Nhưng Nhiếp Nhiên chẳng có phản ứng gì, cô đi thẳng vào phòng mình.
Diệp Trận thấy con trai bảo bối của mình bị Nhiếp Nhiên xem nhẹ thì quở trách: Đang yên đang lành con chào hỏi nó làm gì? Có phải học đến ngốc luôn rồi không, con quên hết chuyện trước kia bị nó bắt nạt rồi à? Mẹ nói cho con biết, nó không phải là chị ruột của con, tương lai nó còn muốn cướp nhà họ Nhiếp với con nữa, là kẻ địch, con nhất định phải nhớ lấy!
Nhiếp Nhiên cười một tiếng, sau đó làm ra vẻ nghiêm túc nói:
Hình như cũng đúng, đến lúc đó anh đã thành công chú rồi.
Hoắc Hoành bị hai chữ ông chú đâm vào dây thần kinh, lúc này đáy mắt lóe lên một tín hiệu nguy hiểm, anh đẩy mạnh cô vào góc tường, chống một tay lên, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ hỏi:
Ông, chủ? Xem ra em chê anh già thật rồi.
Thực ra cô cũng muốn ở bên cạnh anh thật lâu, nhưng đang đến thời gian quan trọng, anh liều mạng đến với cô thế này thật sự là quá nguy hiểm.
Dù cảm động như vẫn phải giữ vững lý trí.
Giờ Hoắc Hoành mới hiểu cô đang dùng mỹ nhân kế với mình.
Anh giận đến nỗi nghiến răng ken két, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chạy khỏi tầm mắt mình.
chị...
chị về rồi à?
Bởi vì quá kinh ngạc nên nó định nói con ranh chết tiệt, nhưng vừa nghĩ tới việc cô từng cứu mình, nó lập tức sửa lại.
Cô không thể vì mấy tiếng gặp nhau ngắn ngủi mà để anh rơi vào nguy hiểm được.
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, sau đó nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe.
sau này tôi lại đến một trường quân đội khác rồi.
Nhiếp Nhiên gật đầu:
Chị biết.
Chị biết? Sao chị lại biết?
Nhiếp Dập rất kinh ngạc, trợn mắt nhìn cô.
Lúc chị gọi điện thoại cho ba, nghe thấy ba nói thế.
Cô nói xong liền đi thẳng vào phòng, rõ ràng không muốn nói nhiều.
Vậy thì khi đó N5hiếp Nhiên cũng mới hai mươi tám tuổi, mà mình đã hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi rồi.
Nghĩ thôi anh cũng cảm thấy kinh hãi.
Nhưng hình như anh không đợi được.
Mặc dù6 có cảm động, nhưng càng nhiều là bất lực.
Nếu như nhiệm vụ này thật sự mất mười năm nữa...
Diệp Trần vốn định xuống tầng bảo người làm ít trà chiều, ai ngờ lại nhìn thấy Nhiếp Nhiên, bà ta kinh ngạc buột miệng hỏi:
Sao cô lại về?
Nhiếp Nhiên đi đường dài về hơi mệt, hơn nữa Nhiếp Thành Thăng không có ở đây, cũng không cần phải vui vẻ với bà ta, cô lạnh lùng nói một câu:
Mỗi lần thấy tôi về dì đều nói câu đó, dì nói không chán, nhưng tôi nghe phát chán rồi.
Sau đó cô đeo túi đi thẳng lên tầng.
Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai...
Nhiếp Dập đã nghỉ đông được một khoảng thời gian, nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Diệp Trận bèn đi ra khỏi phòng, nhưng đến khi thấy Nhiếp Nhiên đã lâu không gặp, nó theo bản năng nói:
Con...
Hoắc Hoành ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên hôn xong liền chui ra khỏi ngực anh, vẫy tay:
Được rồi, không còn sớm nữa, em đi trước đây, anh về đi.
Sau đó cô chạy như một làn khói ra ngoài ga tàu.
Mà Nhiếp Nhiên vì đề phòng Hoắc Hoành đuổi theo nên nhanh chóng chui vào một chiếc xe taxi, xe nhanh chóng rời khỏi ga tàu.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Dập cảm thấy phiền, nó mất kiên nhẫn vung tay, qua loa lấy lệ đáp hai tiếng
biết rồi
rồi bước nhanh lên tầng.
Lúc này Nhiếp Nhiên vừa mới đẩy cửa phòng ra chuẩn bị đi vào, Nhiếp Dập lập tức chạy tới, gọi cô một tiếng:
Này!
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, dửng dưng hỏi:
Có chuyện gì à?
Đã lâu không gặp, bây giờ Nhiếp Dập cao hơn nhiều, đã vượt qua Nhiếp Nhiên, ở trong trường quân đội một thời gian nên cũng có khí thể đàn ông hơn rồi.
Có điều lúc đối mặt với Nhiếp Nhiên, khí thế này hoàn toàn không đáng là gì cả.
Nó xoắn vạt áo, cúi đầu, trông có vẻ căng thẳng, một lúc sau mới ấp úng trả lời:
À Ở...
Xe dừng lại, Nhiếp Nhiên hoàn hồn, nhận ra đã tới nơi, cô trả tiền, xuống xe rồi đi vào.
Mới vừa vào đến nhà cô đã gặp Diệp Trân đi từ trên cầu thang xuống.
Nhiếp Dập định giữ lấy cô:
Này! Tôi còn chưa nói xong mà!
Nhưng Nhiếp Nhiên dễ dàng tránh được tay nó, sau đó ném cho nó ánh mắt lạnh như băng, dọa cho nó run cầm cập, đứng ở cửa không nhúc nhích nữa:
Tôi...
tôi muốn nói với chị là lần này ở trường quân đội tôi không...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.