Chương 2509: Hình như nói chuyện không nên nói rồi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 563 chữ
- 2022-02-20 10:24:43
Nhiếp Nhiên lạnh như băng mở cửa phòng ra:
Chị phải đi tắm rồi đi ngủ, mời em đi cho.
Nhiếp Dập không dám ở lại tiếp nữa:
Vậy chị đi ngủ sớm
rồi n8ó dịch dần ra cửa:
Ngày mai đi đường...
cẩn thận, với cả...
bình an.
Nhiếp Nhiên thấy nó chạy nhanh ra ngoài thì cau mày lại.
<3br>Không phải là cô không biết Nhiếp Dập thay đổi rồi, có điều...
Nếu đã sớm biết sẽ có ngày đó, cô cần gì phải xoa dịu mối quan hệ này? Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng Nhiếp Dập một lần nữa, sau đó khép cửa phòng lại.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên rời khỏi nhà họ Nhiếp.
Sau khi Nhiếp Nhiên rời đi không bao lâu, Nhiếp Dập cũng dậy, nó dậy sớm như thể là vì muốn tiễn Nhiếp Nhiên, ai ngờ xuống dưới rồi mới phát hiện người ta đã đi từ sớm, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.
Có một số việc không phải dựa vào nó là có thể thay đổi được.
Cô ch9ắc chắn sẽ không tha thứ cho Diệp Trần, và cũng sẽ không bỏ qua cho Nhiếp Thành Thắng.
Đối với cô mà nói, hai người bọn họ chỉ là người ngoài6, nhưng với Nhiếp Dập thì bọn họ lại là người thân nhất, cho dù bây giờ quan hệ của hai chị em đã dịu đi, nhưng sớm muộn cũng sẽ có một ngày đối đầu 5với nhau.
Nhiếp Dập rất thất vọng, nó ngồi cô đơn một mình trước bàn ăn sáng, thỉnh thoảng nhìn chỗ trống bên cạnh, vẻ mặt vô cùng mất mát.
Lúc này Diệp Trận vừa mới dậy đi xuống phòng bếp thì thấy Nhiếp Dập đang ăn một mình, bà ta kinh ngạc hỏi:
Sao hôm nay con dậy sớm thế?
Nhiếp Dập uể oải vâng một tiếng, nói:
Con không ngủ được nên dậy sớm.
Diệp Trân đau lòng:
Có phải hôm qua ở bên ngoài bắn pháo hoa nên con không ngủ được không?
Nhưng sau đó bà ta lại thấy không đúng, đêm qua không có ai bắn pháo hoa cả:
Hay là do con ranh chết tiệt kia? Vừa nãy mẹ nghe người giúp việc nói nó đi từ sáng sớm, có phải lúc nó đi đã đánh thức con không?
Nhiếp Dập nhíu mày lại, còn chưa kịp phủ nhận thì đã thấy Diệp Trần nói tiếp:
Mẹ nói với con rồi mà, con và nó không thể ở đối diện được, như vậy sẽ quấy nhiễu con nghỉ ngơi.
Cái con ranh chết tiệt đó rất xui xẻo, mỗi lần về nhà là khiến người khác không thể thanh tịnh nổi.
Trông con tiều tụy chưa kìa, hay là lát nữa con đi ngủ thêm một giấc nữa nhé?
Nhiếp Dập càng nghe càng cau chặt mày lại, bất lực nói:
Mẹ, mẹ nói linh tinh cái gì thế? Con tự tỉnh, liên quan gì đến chị ấy? Lúc con dậy, chị ấy đã đến sân bay rồi.
Diệp Trần kinh ngạc:
Sân bay?
Nhiếp Dập trả lời qua loa lấy lệ:
Vâng.
Tối hôm qua không phải nó nói là đến ga tàu à?
Diệp Trần cảnh giác hỏi.
Nhiếp Dập ngẩn ra, cảm thấy hình như mình nói chuyện không nên nói rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.