Chương 2519: Đã đến ngày về


Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành giống như chìm vào trong suy tư, vội vàng nói:
Có! Lúc ấy em nói ở nhà quá ngột ngạt, lại sắp phải về đơn vị, cho nên đ8ề nghị thế, sau đó anh nói...
Cô cảm thấy không đúng.

Hoắc Hoành cười hỏi bên tai cô:
Anh nói cái gì?

Anh nói...

đến lúc đó đưa3 em đến sân bay?
Nhiếp Nhiên buột miệng nói ra, đến khi nói xong mới bừng tỉnh.
mới ăn tiếp! Sau một trận giày vò vô cùng mệt mỏi, Nhiếp Nhiên lại ngủ mất.
Hoắc Hoành nhân lúc cô ngủ thì ra ngoài một chuyến, sau đó về nấu bữa trưa cho cô.
Đến khi cô tỉnh lại đánh răng rửa mặt mặc quần áo, anh đã bế độ ăn đã chuẩn bị lên, ăn bữa trưa ấm áp với cô, sau đó đưa cô đến sân bay.
Nếu đi muộn thì phải đi đường núi lúc tối, anh không yên tâm nên đặt vé máy bay vào buổi trưa cho cô, thế thì lúc cô đến đơn vị cũng mới bốn năm giờ thôi, không tính là quá muộn.
Trên đường đi, Nhiếp Nhiên ngồi ở trên ghế phụ mơ màng ngủ gật.
Hoắc Hoành thấy cô ngủ không biết gì thế này, vừa vui vẻ lại vừa đau lòng.
Song đó chỉ là nghỉ ngơi giữa hiệp thôi, càng gần ngày đi, thời gian Hoắc Hoành giam cô ở trên giường càng lâu, sức lực của anh cũng càng hăng hơn.
Không giày vò thì thôi, một khi giày vò là đến tận rạng sáng, thậm chí ban ngày cô vừa mới có dấu hiệu tỉnh lại, anh đã khởi động rồi, làm cố vốn định giả vờ ngủ cũng không được.
Bị anh giày vò hai ngày liên tục cho đến ngày phải về đơn vị, cuối cùng Hoắc Hoành cũng tốt bụng tha cho cô, để cô thoải mái ngủ một giấc rối...
em không...
Tiếng kháng nghị mang theo tức giận của Nhiếp Nhiên đứt quãng truyền qua kẽ răng, nhưng đáng tiếc cuối cùng đều bị Hoắc Hoành nuốt mất.
Một trận vận động nữa lại bắt đầu.
Đến khi Nhiếp Nhiên chỉ còn một hơi thở thì anh mới chịu thôi.

...
Anh...
tránh ra...
Vui vì cuối cùng cô cũng sẵn lòng ngủ ở trên xe của mình, trước kia cô đều chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không ngủ.
Tuy cô bị anh giày vò quá nhiều mới mệt đến nỗi ngủ đi, thế nhưng ít nhất cũng là ngủ.
Còn đau lòng là vì anh đã khiến cô vất vả mấy ngày hôm nay rồi.
Vốn dĩ anh định nhân dịp Tết này bồi bổ cho cô, ai ngờ cứ động đến cô là anh không chịu nổi, nên chỉ đành vứt hết mấy suy nghĩ kia đi, hại cô không được nghỉ ngơi tử tế.
Gặp đèn đỏ, xe tạm thời dừng lại, Hoắc Hoành thấy cô nghiêng đầu sắp va vào kính xe bèn vươn tay ra định điều chỉnh lại vị trí cho cô, ai ngờ vừa mới chạm vào má cô, Nhiếp Nhiên đã cau mày lại, lẩm bẩm:
Không...
không muốn nữa...
Xem ra cô đã bị anh giày vò thê thảm quá rồi.
Được lắm! Tên này thế mà lại nói sang chuyện khác! Hoắc Ho9ành cười ranh mãnh:
Thấy chưa, anh chỉ đồng ý đưa em ra sân bay thôi, chứ chưa hề đồng ý cho em đi giải sầu.

Nhiếp Nhiên nổi giận:
Hoắc 6Hoành, anh lừa em.

Có một việc anh chưa bao giờ lừa em.
Trong nụ cười dịu dàng của Hoắc Hoành lộ ra vẻ xảo trá.
Nhiếp Nhiên cảnh giác hỏ5i:
Cái gì?

Đó chính là cẩn thận yêu em.
Vừa dứt lời, anh đã cúi người xuống, ngậm lấy cánh môi cô cẩn thận thưởng thức.
Trong mắt Hoắc Hoành hiện lên ánh sáng dịu dàng, anh cẩn thận điều chỉnh đầu cô, sau khi đèn chuyển sang xanh mới lái xe tới sân bay.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở bãi đỗ.

Anh thấy Nhiếp Nhiên đang ngủ say, hơn nữa vẫn còn sớm nên nhẹ nhàng tháo dây an toàn của cô ra, để cho cô ngủ thoải mái hơn.

Sau đó anh ngồi ở trong thể lái yên lặng nhìn cô ngủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.